Tuyến truyện IF: Giấc mơ ướt át
Ngay hôm đó, Lâm Trĩ Thủy đưa mẹ con Bùi Quan Nhược – vốn có thân phận đáng thương – lên chiếc chuyên cơ riêng của Ninh Thương Vũ, cùng anh trở về địa phận Tứ Thành.
Ở nơi này, giới quyền quý hiển hách không phải là chỗ nhà họ Bùi ở Thâm Thành có thể tùy tiện đắc tội.
Suốt dọc đường, Bùi Quan Nhược như đang trong giấc mơ, mãi đến khi thực sự đặt chân vào khu nhà cổ trang nghiêm của gia tộc nhà họ Ninh, cô mới bàng hoàng nhận ra cái cảm giác ẩm ướt thấm sâu tận xương tủy của những ngày mưa dài cuối cùng cũng bị bầu không khí nóng rực nơi đây xua tan.
Tại nơi này, dù thân phận con riêng của cô vẫn chẳng thể đường hoàng bước lên vũ đài lớn, nhưng cô cũng không còn phải giống như nhành tơ hồng bị Bùi Dận chôn vùi ở góc vườn sau, đến khi nở rộ liền bị thô bạo ngắt xuống, chỉ để làm thứ phụ kiện rẻ tiền cài nơi cổ áo những người đàn ông ở trung tâm quyền lực thương trường, thứ mà có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ninh Thương Vũ không trực tiếp quản chuyện của cô, mà đích danh giao lại cho một người em họ thuộc hàng chữ “Vũ” trong gia tộc sắp xếp chỗ ở.
“Bùi Quan Nhược?”
Giữa trưa nắng rực, một giọng nói trong trẻo trầm thấp vang lên từ phía trên bên phải. Theo tiếng gọi, Bùi Quan Nhược hơi ngẩng đầu, thấy Ninh Duy Vũ đứng trên lan can đá cẩm thạch cong, tầm mắt cao hơn hẳn cô. Ngón tay thon dài của anh đeo một chiếc nhẫn khắc gia huy, ánh sáng chiếu rực rỡ, y như địa vị của anh vậy.
Ninh Duy Vũ – người mà Bùi Quan Nhược đã âm thầm ghi nhớ kỹ lưỡng ngay khi biết mình sẽ được đưa đến nhà họ Ninh – xuất thân từ nhánh chính của gia tộc. Anh là cháu ngoại ruột của Ninh Huy Chiếu, theo mẹ lang bạt bên ngoài đến năm năm tuổi mới được đón về nhà, chính thức mang họ Ninh.
Ninh Duy Vũ cùng mẹ là Nghi Phinh sống nương nhờ ở nhà cũ, từ nhỏ đã là người theo sát trung thành nhất của Ninh Thương Vũ.
Rõ ràng, chuyện sắp xếp nơi ở của cô đã rơi vào tay vị công tử này.
Đứng phía dưới, ánh mắt Bùi Quan Nhược vẫn lạnh nhạt nhìn lên Ninh Duy Vũ. Dáng người mảnh mai, mỏng manh của cô tựa như một nhành bồ công anh nhỏ bé mọc lên giữa thung lũng tĩnh lặng, dễ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào… nhưng giờ đây, nó đã rơi vào lòng bàn tay Ninh Duy Vũ, cuối cùng cũng có được một chốn dung thân.
Anh sắp xếp cho Bùi Quan Nhược một con đường tươi sáng, mở ra cuộc đời rực rỡ của một họa sĩ, thậm chí còn mở cho cô một phòng tranh riêng.
Từ ngày đó, mỗi năm Bùi Quan Nhược đều vẽ tặng Lâm Trĩ Thủy một bức tranh, đóng gói trang nhã nhất, nhờ người chuyển đến nhà họ Lâm ở khu cảng.
Đến bức tranh thứ ba, Lâm Trĩ Thủy mười sáu tuổi, đỗ vào Đại học Cambridge, theo học ngành Hải dương học.
Bố cô – Lâm Nghiễn Đường – đích thân đưa con gái sang Anh. Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà như vậy, dù mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, từ biệt thự hoàng gia để ở đến đội bảo vệ, quản gia chuyên nghiệp tiêu chuẩn cao nhất, đảm bảo cuộc sống học tập của cô được chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Thế nhưng, đối với cô con gái mà mình luôn nâng như báu vật, Lâm Nghiễn Đường vẫn không yên tâm để cô sống một mình, nên năm học đầu tiên, ông và Thịnh Minh Anh thay phiên nhau ở lại Anh cùng con.
“Con đã lớn rồi bố ạ.” Lâm Trĩ Thủy ngồi xếp bằng trên tấm thảm len, ngước nhìn bố đang ngồi ở bàn làm việc rộng rãi, giọng nhẹ nhàng: “Có thể cho phép con có một chút không gian riêng được không?”
Lâm Nghiễn Đường cúi mắt nhìn gương mặt trắng mịn trong veo của con gái: “Thiện Thiện, con còn chưa đủ mười bảy tuổi, vẫn cần bố mẹ giám hộ.”
“Tông Tông mười lăm tuổi đã chẳng cần bố mẹ kè kè bên cạnh rồi mà.” Lâm Trĩ Thủy nhích lại gần, khẽ kéo vạt quần tây của ông, nũng nịu: “Bố cứ thế này thì con làm sao yêu đương với anh Thương Vũ được chứ.”
Lâm Nghiễn Đường im lặng một lúc, hỏi: “Nó theo đuổi con à?”
“Không.” Từ nhỏ, Lâm Trĩ Thủy đã tràn đầy lòng trắc ẩn và sự đồng cảm vượt xa người thường, về nhu cầu tình cảm và khát vọng yêu thương cũng sớm hơn bạn bè đồng trang lứa. Cô được nuôi dưỡng rất tốt, tâm tư trong sáng như thủy tinh, tin tưởng mà nói với bố: “Là con muốn làm vợ anh ấy.”
Lâm Nghiễn Đường và Thịnh Minh Anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết thông gia với nhà họ Ninh quyền thế, dù ông và Ninh Sâm Khởi đã dần trở thành bạn thân nhiều năm, nhưng gia thế vốn cách biệt. Trong mắt người ngoài, nhà họ Lâm nhiều lắm cũng chỉ là một gia tộc dựa vào nhà họ Ninh mà thôi.
Đối tượng kết hôn của Ninh Thương Vũ không phải là điều người khác có thể tùy tiện mơ tưởng.
Ông lo con gái sẽ thất vọng, ngừng lại rồi mới nhẹ giọng: “Con cứ ở lại nhà với bố mẹ chẳng phải rất tốt sao?”
“Con là con gái của bố mẹ, vẫn luôn có thể ở bên bố mẹ mà.” Lâm Trĩ Thủy khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: “Nhưng nếu con không lấy anh Thương Vũ, anh ấy sẽ thành chồng của người khác.”
Lâm Nghiễn Đường trầm mặc hồi lâu.
Sau cuộc nói chuyện thẳng thắn trong thư phòng hôm ấy, ông được con gái lễ phép “mời” rời đi. Từ lúc đó, căn biệt thự hoàng gia rộng lớn chỉ còn lại một mình Lâm Trĩ Thủy.
Đêm khuya, dáng người mảnh mai của cô ẩn dưới lớp màn giường cổ điển. Chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại sáng lên, lan tỏa ra một khoảng mờ ảo.
Cô khẽ cụp mắt, nhắn tin cho Ninh Thương Vũ: “Anh Thương Vũ, nghe nói anh đang công tác ở Anh, đã tìm được chỗ ở chưa? Có cần em thể hiện lòng hiếu khách, nhường cho anh một phòng không?”
Có lẽ anh đang bận, chưa trả lời.
Ba giây sau, cô lại gửi tiếp: “Bố em về khu cảng ở với mẹ rồi, anh Thương Vũ, buổi tối em ở nơi xa lạ có chút sợ, cần người thân quen ở bên cạnh mới ngủ được.”
Tin trước còn là lòng hiếu khách.
Tin sau lại thành nơi đất khách cô đơn…
Lâm Trĩ Thủy ôm điện thoại, nằm trên chiếc giường mềm, chậm rãi chờ tin nhắn phản hồi. Hồn cô dường như không còn trong cơ thể, đã bay đến bên Ninh Thương Vũ – người đang ở một nơi xa hoa đầy men rượu và ánh đèn rực rỡ.
Thời gian từng chút trôi qua, điện thoại vẫn im lìm.
Cô cảm thấy linh hồn mình cũng sắp tan vỡ thành từng mảnh.
Mãi gần sáng.
Trong bóng tối, màn hình điện thoại bên gối bỗng sáng lên, chiếu vào gương mặt nghiêng trắng trẻo của Lâm Trĩ Thủy – người đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Hơi thở cô nhẹ nhàng, hàng mi khép yên bình.
Tin nhắn của Ninh Thương Vũ vẫn ở trạng thái chưa đọc.
Hơn một giờ sau, bên ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ – Ninh Thương Vũ vừa kết thúc một buổi tiệc thương nghiệp lớn, trở về.
Bóng dáng anh không còn chút khí chất thiếu niên ngày xưa, bộ vest cắt may tinh xảo tôn lên đường nét vai và cánh tay sắc sảo, khuôn mặt bình thản nhưng tự nhiên toát ra khí thế áp đảo.
Chỉ khi ánh mắt rơi trên người Lâm Trĩ Thủy, nơi đáy mắt mới xuất hiện vài phần dịu dàng.
Vừa nhắn tin bảo không ngủ được, giờ lại ngủ say hơn bất cứ ai.
Ninh Thương Vũ bước đến gần giường, bàn tay dài và mạnh mẽ vén nhẹ một bên màn, lặng lẽ nhìn Lâm Trĩ Thủy vài giây. Khi anh định buông màn xuống thì bất chợt, cô dường như trong mơ ngửi thấy mùi thông lạnh quen thuộc ấy.
“Anh Thương Vũ…” Lâm Trĩ Thủy nhắm mắt gọi anh.
Ninh Thương Vũ dừng bước, không chắc cô đã tỉnh hay chưa.
Một lúc sau, đôi môi khẽ mấp máy, cô mơ màng thốt ra vài câu: “Bạn gái anh cũng sang Anh cùng anh à?”
Ninh Thương Vũ ngồi xuống mép giường, giọng thản nhiên, như có ý cùng cô trò chuyện suốt đêm: “Bạn gái gì cơ?”
Lâm Trĩ Thủy như thể đang trong mơ trò chuyện với anh, vẻ mặt buồn bã, giọng nói nghẹn ngào: “Không có bạn gái… Sao anh chẳng đến thăm em nữa.”
Ba hôm trước anh vừa đến. Còn cố ý để trống lịch nửa ngày, kiên nhẫn đi cùng cô đến trường Cambridge dự hai tiết học, rồi mới rời đi vì công việc.
Lâm Trĩ Thủy tủi thân một lúc, rồi giống như con vật nhỏ nhạy mùi tìm thấy sự an tâm, chầm chậm xoay người cuộn mình trong chăn, đầu khẽ nghiêng chạm vào người Ninh Thương Vũ.
Hơi thở mang chút ẩm ướt của cô phả lên cơ bắp săn chắc nơi đùi anh, được bao bọc bởi lớp quần tây chỉnh tề.
Ba giây sau, Ninh Thương Vũ khẽ dịch người, đứng dậy, buông màn xuống lại cho cô.
…
Đêm hôm ấy, Ninh Thương Vũ ở lại Anh thêm vài tiếng, nghỉ ngơi tại phòng bên cạnh của cô, vừa tờ mờ sáng đã dẫn đội thư ký tinh nhuệ lên chuyên cơ trở về nước.
Anh quá bận.
Lâm Trĩ Thủy mặc váy ngủ hai dây lấp lánh đứng yên trước cửa sổ sát trần rộng lớn, đôi mắt sáng trong nhìn về phía chân trời xa tít, nơi bóng dáng máy bay đã mất hút.
Cô đã tỉnh dậy ngay giây phút anh đẩy cửa bước vào.
Chỉ tiếc, tín hiệu cô đưa ra vẫn chưa đủ rõ.
Lâm Trĩ Thủy có trực giác rất nhạy, cô cảm thấy Ninh Thương Vũ bắt đầu có một ranh giới mơ hồ với mình, giống như khi anh đã bước qua tuổi trưởng thành thì chẳng còn kiên nhẫn chờ cô chậm rãi lớn lên, cũng chẳng muốn chăm sóc một đứa trẻ cần được bảo vệ nữa.
Trước đây không phải thế.
Khi Lâm Trĩ Thủy ba, năm tuổi vẫn còn có thể chia sẻ chiếc giường lớn cùng anh, có thể tự do dựa vào lòng anh ngủ say, có thể quấn quýt rúc vào ngực anh, để anh vỗ về dỗ ngủ.
Về sau, Ninh Thương Vũ dồn toàn bộ tinh lực vào sự nghiệp gia tộc.
Chứng nghiện dục của anh đã không còn ảnh hưởng nặng nề đến cơ thể, nhưng cô từng vô tình nghe bố nói riêng rằng, qua nhiều năm nghiên cứu, phát hiện những người đàn ông nhà họ Ninh đều mang nguồn gene mạnh mẽ, đầy tính chinh phục.
Không còn nghiện,
không có nghĩa là không dồi dào sức lực…
Lâm Trĩ Thủy có chút kiến thức sinh học, tuy chưa trưởng thành nhưng cũng hiểu sơ sơ. Nếu một ngày Ninh Thương Vũ vì quá sung mãn mà yêu thật sự và kết hôn, mang về cho cô một chị dâu danh chính ngôn thuận, thì e là… cô không thể chấp nhận nổi.
Cô dành cho anh thứ tình cảm chiếm hữu vượt xa tưởng tượng, nhưng tự nhận mình che giấu rất giỏi. Dù nhớ nhung đến tận xương tủy, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản đến mức không ai nhận ra.
Vừa thầm yêu, cô vẫn vừa học tập nghiêm túc, thành tích xuất sắc, đạt đủ loại giải thưởng danh dự.
Ninh Thương Vũ đã nửa năm không đến Anh. Anh quá tham vọng, đặt mục tiêu vào lĩnh vực vận tải biển Thái Bình Dương, có ý định mạnh tay thâu tóm các cảng trọng yếu. Vì thế, toàn bộ trọng tâm của anh dồn vào công việc, không còn thời gian riêng tư.
Sở dĩ Lâm Trĩ Thủy biết tường tận vậy là nhờ Bùi Quan Nhược trong chuyến nghỉ dưỡng lấy cảm hứng ở Anh đã nói riêng với cô. Lúc đầu cô còn chưa hiểu, tại sao Bùi Quan Nhược lại biết rõ đến thế.
Cho đến khi bữa tối kết thúc, lúc đưa Bùi Quan Nhược về khách sạn dưới màn đêm, cô mới phát hiện chiếc khăn choàng của mình để quên trên xe, liền quay lại tìm.
Kết quả, cô vô tình bắt gặp cảnh tượng khiến tim mình như ngừng đập — Bùi Quan Nhược và Ninh Duy Vũ đang ôm hôn say đắm trong hành lang sáng rực vắng lặng.
Thậm chí, Ninh Duy Vũ còn kéo tuột cà vạt, mang theo sự mạnh mẽ đầy chiếm hữu, ép hai tay Bùi Quan Nhược ra sau lưng, một bàn tay khác lại chẳng mấy đứng đắn luồn vào trong váy đối phương.
“…”
Cảnh tượng ấy quá mức chấn động. Đứng ở cuối hành lang, trái tim Lâm Trĩ Thủy suýt nhảy khỏi lồng ngực. May mà lý trí vẫn còn đủ, bản năng giữ cho hơi thở nhẹ nhàng, lặng lẽ rời khỏi nơi thị phi ấy.
*
Đêm hôm đó trở về, Lâm Trĩ Thủy bỗng mơ thấy một giấc mộng nóng bỏng ướt át, nhân vật chính lại là cô và Ninh Thương Vũ, bối cảnh vẫn là hành lang khách sạn tĩnh lặng không một tiếng động.
Chiếc áo sơ mi đen của Ninh Thương Vũ lướt qua lớp lụa mỏng như cánh ve trên người cô, dọc theo bờ vai lộ ra ngoài không khí, ngay sau đó, anh cúi đầu, đôi môi nóng bỏng ấn xuống.
Đầu lưỡi anh như đang nếm thử một vị ngọt tinh khiết nhất, lướt qua nơi trái tim cô run rẩy.
Cơ thể Lâm Trĩ Thủy khẽ rung lên, ngơ ngác không biết phải từ chối thế nào, thứ tình cảm non nớt và nóng bỏng ấy như muốn tràn ra khỏi tận sâu trong cơ thể, từng giọt, từng giọt chảy xuống bàn tay nổi gân xanh của anh.
Khi tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp, cô hoàn hồn thì đã là ngày hôm sau. Cô vô thức ngồi dậy, lại phát hiện trên váy ngủ có một vệt trong suốt đáng ngờ.
Đôi mắt khẽ mở to, cô sững người trong giây lát, sau đó mới nhận ra đó là gì.
Từ ngày hôm ấy, Lâm Trĩ Thủy bắt đầu vô thức không trả lời tin nhắn và email của Ninh Thương Vũ, viện cớ bận học, dường như cố ý tránh mặt anh.
Việc này, Lâm Nghiễn Đường – người trước đó vừa bị con gái lễ độ “mời” đi – hoàn toàn không hay biết. Sau khi về nhà, ông suy nghĩ rất lâu về khả năng liên hôn giữa hai nhà. Một lần tình cờ gặp Ninh Sâm Khởi ở tiệc thương mại, giữa khung cảnh nâng ly chạm cốc tấp nập, hai người ngầm hiểu cùng ra ban công hít gió, trò chuyện đôi câu.
Lâm Nghiễn Đường mặc một bộ vest xám nhạt được cắt may tinh tế, khí chất cổ điển thanh lịch trong ánh sáng lấp lánh, khẽ cười hỏi: “Nghe nói Thương Vũ sau khi ký xong dự án cảng hàng hải sẽ tiếp quản công ty?”
Ninh Sâm Khởi sớm buông quyền, muốn toàn tâm theo Bạch Âm Kha theo đuổi sự nghiệp âm nhạc. Tin nội bộ này một nhóm bạn thân đã biết, ông đáp: “Ừ, cũng đến lúc rồi.”
Lâm Nghiễn Đường cân nhắc vài giây rồi hỏi: “Thế đối tượng liên hôn của Thương Vũ… đã có chưa?”
Câu hỏi có phần mạo phạm, không giống phong cách thận trọng của Lâm Nghiễn Đường. Ninh Sâm Khởi cũng cân nhắc vài giây, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nhà họ Lâm sợ con gái mình bị nhắm đến?
Một lát sau, ông trả lời đầy ẩn ý: “Có rồi.”
Tim Lâm Nghiễn Đường khẽ trĩu xuống. Ninh Sâm Khởi đã thừa nhận có người, ý rằng không hề có ý định kết thông gia với nhà họ Lâm. Cũng đúng, Lâm Trĩ Thủy còn nhỏ tuổi, nhà họ Ninh không thể chờ đợi vài năm vì cô.
Bầu không khí giữa hai bên có chút gượng gạo, Ninh Sâm Khởi bỗng hỏi: “Còn Trĩ Thủy, đã nghĩ sẽ gả vào nhà nào chưa?”
Lâm Nghiễn Đường nhấp một ngụm sâm panh, che giấu cảm xúc: “Nghĩ rồi.”
Câu trả lời dứt khoát khiến Ninh Sâm Khởi nhớ lại lời tuyên bố từ trước của nhà họ Lâm: nhất định để con gái ở lại khu cảng, không nỡ gả ra ngoài. Giờ nhìn thái độ của Lâm Nghiễn Đường, e rằng ông còn lo nhà họ Ninh đến hỏi cưới, chắc đã sớm tính toán cho Lâm Trĩ Thủy lấy một nhà hào môn trong vùng.
Ninh Thương Vũ muốn cưới con gái nhà người ta, e là không dễ.
Ninh Sâm Khởi cũng gọi một ly sâm panh, uống cạn, thần sắc bình thản hơn nhiều: “Nghĩ kỹ là tốt rồi, Trĩ Thủy là một đứa bé đáng yêu.”
Sớm định người khác cũng chẳng sao, con trai ông vốn có kinh nghiệm “giành người”.
Lâm Nghiễn Đường cũng nhạt giọng: “Ừ.” Nhà anh cũng đâu thích nhà tôi.
Lời xã giao, chỉ thế thôi.
…
“Dạo này em bận làm nhiệm vụ thầy giao, không có thời gian tiếp anh, đừng tới Anh tìm em nhé!!! Đợi khi nào học xong em sẽ đãi anh một bữa siêu xa hoa…”
Lâm Trĩ Thủy đang dùng giọng điệu chính thức để từ chối việc Ninh Thương Vũ muốn sang gặp cô.
Tin nhắn gửi thành công, nhưng Ninh Thương Vũ không trả lời.
Từ sau giấc mộng mơ hồ kia, Lâm Trĩ Thủy không sao bình thản đối diện với anh, trong lòng trào lên cảm giác xấu hổ chưa từng có.
Tại sao lại mơ thấy chuyện đó!!!
Dù đã gần một tháng trôi qua, chỉ cần hơi nhớ lại là cả người cô như lên cơn sốt, choáng váng khắp cơ thể. Hiện tượng sinh lý không thể khống chế ấy khiến thần kinh đang căng cứng càng thêm sợ hãi – sợ rằng nếu đối mặt trực tiếp với anh sẽ còn tệ hơn…
Lâm Trĩ Thủy âm thầm quyết định: trước khi hoàn thành việc học ở Anh, sẽ không gặp Ninh Thương Vũ nữa.
Nhưng trời không chiều lòng người, Ninh Duy Vũ và Bùi Quan Nhược lại sắp đính hôn, còn đặc biệt gọi điện mời cô về Tứ Thành dự tiệc.
Lâm Trĩ Thủy không tìm được lý do để từ chối.
Nhiều năm qua, cô và Bùi Quan Nhược đã trở thành bạn thân, nếu vô cớ vắng mặt sẽ làm tổn thương tình bạn chân thành này. Huống hồ, Bùi Quan Nhược luôn biết ơn cô, nói rằng nếu không nhờ cô giúp đỡ năm ấy, đã chẳng thể được nhà họ Ninh che chở, những năm qua mới tránh được mấy lần Bùi Dận tìm cách bắt về.
Giờ được Ninh Duy Vũ công khai danh phận, sau này Bùi Quan Nhược cũng không còn phải e ngại sự uy h**p từ nhà họ Bùi nữa.
Vì tình vì lý, Lâm Trĩ Thủy đều phải tham dự thời khắc quan trọng của bạn. Cô đồng ý, tối hôm đó liền thu dọn một số đồ dùng cá nhân mang theo.
Sàn nhà đầy những chiếc váy chưa kịp xếp gọn, thì cửa phòng bị gõ mạnh.
Giọng trầm của quản gia riêng truyền vào: “Tiểu thư, đã đến giờ khởi hành.”
Lâm Trĩ Thủy quay đầu theo tiếng, qua cánh cửa có chút nghi hoặc: “Không phải sáng mai mới đi sao? Sao đêm đã phải đi rồi?”
Quản gia đáp: “Tổng giám đốc Ninh tiện đường đón cô đi cùng.”
Tổng giám đốc Ninh? Ai cơ?!!
Ngón tay Lâm Trĩ Thủy khẽ run, giống như có tia lửa chưa kịp bùng đã hóa thành ngọn lửa thiêu đốt làn da trắng nõn của cô, gương mặt ửng đỏ lan nhanh.
Người có thể tự do ra vào nơi cô ở chỉ có một vị nổi tiếng khắp nơi:
Ninh Thương Vũ.
Lâm Trĩ Thủy đã ngồi xổm dưới đất quá lâu, vừa động đầu gối trắng nõn đã cứng đờ.
Cô lại ch** n**c.
Ninh siêu bự “Anh đến giúp em chặn lại đây.”