Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Sắt sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp. Ba cô là công chức cấp sở, mẹ cô làm trong ngân hàng. Từ nhỏ đã được dạy dỗ nề nếp, gia giáo, phẩm hạnh và học hành đều rất giỏi.

Năm Bạch Sắt ba tuổi đã có thể bi ba bi bô hát vang bài ‘We wish you a Merry Christmas’, năm lên mười đạt giải nhất trong kỳ thi ‘Hùng biện bằng Tiếng Anh’ giữa các trường tiểu học trong cả nước, năm mười bốn cô vinh dự là đại diện cho toàn bộ học sinh cấp hai của Trung Quốc tham gia giao lưu và tham quan tại nước Anh…

Từ nhỏ đến lớn hai từ ‘Thiên tài’, ‘Thần đồng’ đều văng vẳng bên tai Bạch Sắt. Dĩ nhiên, cũng có người chẳng ưa cô, cho rằng là do cô có gương mặt xinh đẹp, cộng thêm gia đình có điều kiện mà thôi. Một thiên kim nhà giàu lại còn xinh đẹp thì cho dù chỉ chút tài vặt cũng được người người tán thưởng.

Thế nhưng cho dù có bao nhiêu người chỉ chỉ chỏ chỏ đi chăng nữa, Bạch Sắt luôn cảm giác mình là người hạnh phúc. Bắt đầu từ năm lên cấp hai, cô liền giấu nhẹm gia thế của mình thế nào, trường học không nhiều người biết ba mẹ cô làm nghề gì, tuy nhiên thành tích của cô vẫn ưu việt như cũ.

Vậy mà, ngay khi Bạch Sắt giành trọn ba mươi điểm vào thẳng trường cấp ba Tứ Trung danh tiếng thì một ‘quả bom’ đã giáng xuống nhà cô, nổ tan hạnh phúc và mộng đẹp của Bạch Sắt.

Ba mẹ cô … Ly hôn!

Khi Bạch Sắt nghe tin này, phản ứng đầu tiên chính là cô cho rằng ba mẹ đang nói đùa. Trong hồi ức ba mẹ cô cực kỳ hạnh phúc. Tuy rằng ba bận rộn công việc nhưng cuối tuần rảnh rỗi đều đưa hai mẹ con đi công viên, sở thú. Cô hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này.

Một gia đình hạnh phúc trong phút chốc vỡ tan tành, ba cô không về nhà, mỗi tháng một ngày chạy qua nhìn cô một cái, hoặc đưa cô đi công viên, dắt cô đi mua quần áo và đồ dùng học tập.

Toàn bộ năm lớp mười, Bạch Sắt như biến thành một người khác. Cô không đảm nhận bất cứ vị trí cán bộ lớp nào, cũng chẳng thích nói chuyện. Mỗi ngày chỉ im im lặng lặng ngồi đờ người một chỗ hoặc vẻ mặt thất thần đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Sự việc bắt đầu chuyển biến từ học kỳ hai năm lớp mười một.

Giờ tiếng Anh giao tiếp của lớp Bạch Sắt trước đây là do một giáo viên nước ngoài tên Mary đảm nhận, nhưng vì gia đình có việc nên cô Mary phải về nước một thời gian. Trường học mời về một sinh viên đang theo học Thạc sĩ ở Bắc Ngoại dạy thay.

Trường Tứ Trung vốn dĩ là trường trung học tốt nhất Bắc Kinh, mỗi một học sinh trong trường đều là những cá nhân khá và giỏi. Tật xấu lớn nhất của những ‘Người tài ba’ này chính là tự cho mình là ‘Thiên chi kiêu tử’*, đối với thầy giáo dạy thay thật sự chẳng coi ra gì.

(*Tạm hiểu: Đứa con được yêu chiều mà sinh kiêu căng.)

Cho dù là Thạc sĩ, cho dù là sinh viên Học viện Ngoại Giao, thì thế nào chứ? Giáo viên của bọn họ không phải đều là những thầy cô giỏi có rất nhiều năm kinh nghiệm sao? Một người chỉ mới hai mươi ba tuổi, bản thân vẫn còn cắp sách đến trường lại có thể trở thành thầy, thật sự không lọt mắt.

Vậy mà, giáo viên tiếng Anh dạy thay tên Diệp Thanh Hân này, ngay ở tiết đầu tiên đã khiến cho toàn bộ học sinh trong lớp chấn động. Tên của người ấy như một thần thoại, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng mỗi người.

Bạch Sắt còn nhớ rõ ràng, trong tiết học giao tiếp đầu tiên của mình, chủ đề của Diệp Thanh Hân đưa ra chính là ‘Nói về sở thích của bạn’.

Diệp Thanh Hân dùng tiếng Anh tự giới thiệu bản thân. Khi anh cất giọng, tất cả học sinh đều trở nên yên lặng. Tuy là người Trung Quốc, thế nhưng phát âm của anh không thua kém bất cứ một giáo viên nước ngoài nào. Âm giọng của người Anh, cực kỳ dễ nghe, tựa như đang thưởng thức ca kịch Shakespeare.

Diệp Thanh Hân nói sở thích của anh chính là đọc sách. Quyển sách yêu thích nhất là Bá Tước Monte Cristo, Đồi Gió Hú, Jane Eyre … Từ nhỏ đến lớn đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí vài đoạn trích trong chương có thể thuộc nằm lòng.

(*Bá Tước Monte Cristo – The Count of Monte Cristo, tác giả Alexandre Dumas; Đồi Gió Hú – Wuthering Heights, tác giả Emily Bronte; Jane Eyre, tác giả Charlotte Brontë.)

Anh vừa dứt lời, phía dưới có một học sinh khiêu khích: “Thầy Diệp, thầy thật sự có thể thuộc nằm lòng ư?”

“Không dám nói 100%, có thể 90%.”

“Vậy thầy đọc cho bọn em nghe một chút được chứ?”

Các bạn học sinh tập trung ánh mắt lên người Diệp Thanh Hân. Anh thong dong lên tiếng: “Được! Mọi người thích nghe quyển nào?”

“Jane Eyre!”

“Chương mấy?”

“…” Bạn học này chỉ thuận miệng nói ra, vạn vạn không ngờ đến Diệp Thanh Hân lại nghiêm túc như vậy, nên đành trả lời đại: “Vậy thì

Diệp Thanh Hân hầu như không cần suy nghĩ, đọc ngay: “Không thể dạo chơi được ngày hôm ấy. Thực ra vào buổi sáng, chúng tôi cũng đã thơ thẩn lang thang suốt cả tiếng đồng hồ bên các lùm cây trụi lá, nhưng sau bữa tối (mỗi khi không có khách, bà Reed thường dọn cơm ăn sớm) thì gió đông chợt tràn về cuốn theo những đám mây tối sầm, rồi đến một trận mưa lạnh buốt đến nỗi chẳng có ai nghĩ đến việc bước …”*

(*Theo bản dịch của Nhà xuất bản Văn học)

Mấy phút sau, Diệp Thanh Hân nở nụ cười ôn hòa: “Còn có bạn học nào muốn nghe quyển sách khác không?”

Phía dưới lại có một bạn học khác giơ tay: “Thầy Diệp, em muốn nghe Bá Tước Monte Cristo,

Diệp Thanh Hân nhàn nhạt mở miệng: “Ngày hôm sau, trời rất đẹp, cảnh vật chan hòa ánh nắng. Bữa tiệc rượu được tổ chức cũng ở ngay quán rượu có vòm cây đó …”

(*Theo bản dịch của Nhà xuất bản Văn học, 2007)

Âm điệu của Diệp Thanh Hân vang lên dễ nghe, từng từ từng từ nối tiếp nhau phát ra từ đôi môi mỏng, chấn động màng nhĩ của từng học sinh. Bọn họ nông cạn, thậm chí Diệp Thanh Hân đọc sai hay đúng cũng không biết.

Lúc này, có một học sinh đặt câu hỏi: “Thầy Diệp, thầy có thể đọc cho bọn em tác phẩm ‘Ông Già Và Biển Cả’ không? Ngay khúc ông lão trở lại cảng nhỏ.”

‘Ông Già và Biển Cả’ vừa vặn có trong sách giáo khoa lớp 11, là tiếng Trung đi chăng nữa thì dù sao vẫn có cái đối chiếu.

“Khi đưa được thuyền về cái bến nhỏ, đèn nơi Terrace đã tắt, lão biết mọi người đã đi ngủ. Gió không ngừng lớn thêm và bây giờ đang thổi mạnh …”*

(Theo bản dịch của Dịch giả: Phùng Khánh, Phùng Thăng – Lê Huy Bắc)

Diệp Thanh Hân chậm rãi đọc hết đoạn văn, rồi lẳng lặng nhìn cả lớp: “Các bạn còn nữa không?”

Giờ khắc này không một ai lên tiếng.

Tất cả mọi người đều mắt chữ O, miệng chữ A. Chấn động? Sùng bái? Hay xấu hổ? Nói chung, từ đây về sau không còn ai dám đi khiêu khích thầy Diệp.

Đối mặt với bục giảng chính là những ánh mắt đầy tôn thờ, kính phục, thậm chí là quý mến; thế nhưng biểu hiện của Diệp Thanh Hân vẫn không chút thay đổi, vẻ mặt bình thản, trước sau như một.

Diệp Thanh Hân có một khuôn mặt nếu so với những gương mặt ‘phổ thông’ chỉ đẹp hơn vài phần, tuy nhiên toàn thân của anh đều toát lên nét điềm đạm, như được bao phủ bởi một quầng sáng nhàn nhạt.

Bạch Sắt si ngốc nhìn về phía bục giảng. Đây chính là ‘khí chất’ trong truyền thuyết sao? Thì ra trên thế giới thật sự tồn tại ‘Khiêm Khiêm Quân Tử’ mà sách hay nói tới ư? Không vui không buồn, không kiêu không nóng nảy, khiến người người say mê.

*

Trước mặt thầy giáo mình sùng bái, Bạch Sắt vốn dĩ muốn trở thành một học sinh ngoan, nhưng bài tập đầu tiên Diệp Thanh Hân cho làm lại khiến cô khó khăn không ít.

Bởi vì đề bài là: Một ngày vui vẻ nhất của tôi.

Bạch Sắt cắn cắn bút, suy nghĩ mãi, do dự mãi vẫn không tài nào hạ bút. Đã từng có quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc, nhưng không dám nhớ lại; bởi mỗi lần nhớ lại là sẽ đau thêm một lần. Còn bây giờ, cô chẳng có chuyện vui gì để kể.

Cuối cùng, Bạch Sắt nộp giấy trắng.

Sáng thứ năm, tiết thứ tư là giờ của Diệp Thanh Hân. Hết giờ các bạn đua nhau chạy xuống căn tin xếp hàng lấy cơm, chỉ có Bạch Sắt bị Diệp Thanh Hân bắt ở lại.

Phòng học nhanh chóng chỉ còn lại hai người, lúc này Diệp Thanh Hân mới nói: “Bạn Bạch Sắt, tại sao bạn không viết chữ nào?”

Điều Bạch Sắt cảm thấy kỳ lạ nhất chính là ngữ khí của thầy Diệp rất nhu hòa. Bình thường trong tình huống thế này không phải thầy cô giáo nào cũng lớn tiếng chất vấn ư? Có lẽ, vì thầy Diệp chưa hẳn là một giáo viên. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên có cảm giác gần gần hơn một chút.

Bạch Sắt cúi gằm đầu, thấp giọng trả lời: “Vì em không biết viết gì!”

“Không biết viết gì sao? Từ nhỏ đến lớn phải có rất nhiều chuyện vui chứ!” Diệp Thanh Hân bình tĩnh hỏi lại cô.

“Em quên hết rồi!” Bạch Sắt nói xong thì cảm thấy hơi hơi hối hận. Thái độ thế này sẽ khiến thầy Diệp tức giận đúng không? Cô nhìn chằm chằm đôi giày của mình, đầu vẫn cúi thấp không dám ngước lên.

“Là vậy à? Vậy thì …” Diệp Thanh Hân ngừng một chút, “Vậy tôi cho em một câu trắc nghiệm, trong bốn cái dưới đây, em thích làm chuyện gì nhất: A. Dạo phố, B. Xem phim, C. Đi sở thú, D. Công viên giải trí.”

“Hả???” Bạch Sắt kinh ngạc ngẩng đầu. Thầy Diệp đang cố gắng giúp cô nhớ lại những chuyện vui sao? Xác thực, đây là những việc mà cô đã từng rất yêu thích, bởi vì cô có ba có mẹ đi cùng. Thế nhưng, hiện tại …

“Sao?” Ánh mắt dịu dàng của Diệp Thanh Hân nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Sắt, chờ đợi câu trả lời từ cô.

“Chắc là Công viên giải trí…” Bạch Sắt thở dài. Cô dĩ nhiên vẫn còn nhớ như in lần cuối cùng ba mẹ đưa cô đến công viên giải trí. Nếu như bắt buộc phải viết … Vậy thì kể về lần đó đi!

Tuy nhiên, việc nằm ngoài dự liệu của cô chính là ở bên dưới.

“Ok! Chiều nay tôi đưa em đi công viên giải trí, em thấy vui vẻ ra sao thì viết lại!”

Diệp Thanh Hân dứt lời, nhìn dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc của Bạch Sắt thì nở nụ cười, thấp thoáng lúm đồng tiền trên má. Nhìn gương mặt của anh lúc này lại thêm vài phần trẻ con. Một người đàn ông nam tính ngời ngời kết hợp với nụ cười đáng yêu, nhìn xa nhìn gần đều rất thu hút.

Tim Bạch Sắt đập như hươu chạy, lắp ba lắp bắp trả lời: “Nhưng … chiều nay em … vẫn có tiết học …”

‘Trốn học’, Diệp Thanh Hân dùng khẩu hình, vẻ mặt ma mãnh nói với cô.

Đối với một học sinh giỏi như Bạch Sắt, nghỉ một buổi học, mất một bài giảng chẳng có ảnh hưởng gì.

Sau đó, Diệp Thanh Hân đưa Bạch Sắt đi ăn trưa bên ngoài, rồi đến công viên giải trí chơi suốt buổi chiều. Trong khi chơi đùa, Diệp Thanh Hân còn thỉnh thoảng kể cô nghe vài chuyện vui khi còn học đại học, khiến Bạch Sắt cười nghiêng cười ngả.

Thật sự, đã lâu lắm rồi cô chưa từng vui được như vậy.

Khi hai người tạm biệt, Diệp Thanh Hân hỏi cô: “Bạn Bạch Sắt, chiều hôm nay bạn đã rất sung sướng từ đầu đến cuối. Vậy ngày mai có thể nộp bài được rồi chứ!”

“Yes, sir!” Bạch Sắt la lớn như trong mấy bộ phim cảnh sát Hongkong của TVB.

Diệp Thanh Hân giả bộ nghiêm túc, cũng duỗi hai ngón tay chạm lên trán, theo cách hành lễ của quân nhân Mỹ.

Bạch Sắt không khỏi phì cười một cái, không ngờ anh cũng có nét đáng yêu như vậy.

Mãi cho đến tận hôm sau, gương mặt của Bạch Sắt vẫn tràn ý cười. Cô vẫn còn đang nhớ đến câu chuyện xảy ra ở căn tin đại học mà Diệp Thanh Hân kể ngày hôm qua.

— Ngày hôm đó, Diệp Thanh Hân ăn cơm ở căn tin trường, lại nhìn thấy trong dĩa thức ăn có ba con gián. Anh rất tức giận bưng dĩa cơm đến tìm đầu bếp của căn tin đòi công đạo.

Anh nói: “Sư phụ! Hôm nay cơm của cháu ăn được thêm ba con gián …”

Vị đầu bếp vỗ vỗ vai của anh cười cười: “Bạn học, chúc mừng cháu, cháu đã tìm đủ ba con gián, trúng thưởng một chiếc bánh bao nhân đậu.”



Trong giờ học, lớp phó học tập Lộ Tử Uyển vẫn phát sách bài tập như mọi ngày, đến chỗ của Bạch Sắt, cậu ta khựng lại một chút, sau đó phóng vở lên bàn của cô.

‘Phạch’ …

Quyển sách nằm chình ình trên bàn cùng tiếng động vang lên mới có thể đánh thức được Bạch Sắt về thực tại, bên tai cô văng vẳng tiếng thì thầm: “Thì ra cậu cười rất đẹp!”

Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức Bạch Sắt còn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng rõ ràng khi ngẩng đầu lên cô có thể nhìn thấy Lộ Tử Uyển vừa mới rời đi.

Cô buồn bực lườm cậu ta một cái, rồi cúi đầu mở sách bài tập của mình vờ như không nghe thấy, còn Lộ Tử Uyển tiếp tục công việc phát sách cho các bạn học khác.

Lộ Tử Uyển được coi là ‘Hot boy’ của trường Tứ Trung, là người trong mộng của biết bao nữ sinh. Bạch Sắt tuy không nằm trong số đó nhưng cũng biết đám nữ sinh lớp cô ngày nào cũng luôn miệng nhắc đến Lộ Tử Uyển, trong đó cũng phải kể đến Vu Hiểu Lộ, hoa khôi của lớp.

Bạch Sắt không muốn chỉ vì một câu khen ngợi không đầu không đuôi mà bị ném cứt chó vào mặt. Và dĩ nhiên không phải cô sợ Vu Hiểu Lộ, mà vì cô ghét phiền phức.

*

Có lẽ từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng Bạch Sắt cũng nhen nhóm chút mong chờ nhỏ nhoi không muốn ai phát hiện, nên mỗi tiết học giao tiếp Anh ngữ ngày thứ ba và thứ năm, Bạch Sắt đều đứng trước gương xoắn xuýt rất lâu.

Đầu xuân tiết trời vẫn còn se se lạnh, nhưng ngày hôm nay, Bạch Sắt vẫn cắn răng mặc một chiếc áo khoác nhẹ, váy nỉ màu trắng ngắn đến đầu gối, một đôi vớ màu đen. Bước vào sân trường quả nhiên ánh mắt nhìn cô tăng đến 80%.

Khổ nổi chính là, đến tiết ba, Bạch Sắt liền cảm thấy có gì đó không ổn, bụng cô co rút dữ dội. Vào toilet, quả nhiên … ‘Dì cả’ đến thăm.

Bạch Sắt kêu rên một tiếng: ông trời phụ cô mà! Cơ thể cô vốn tính hàn, mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt đều rất khó chịu, hôm nay là ngày đầu tiên, lại còn mặc phong phanh thế này, bây giờ cô phải nếm mùi đau khổ.

Diệp Thanh Hân giảng bài được một nửa, Bạch Sắt đau đến mức sắp tuột xuống gầm bàn.

Diệp Thanh Hân chia lớp thành những nhóm nhỏ thảo luận. Chỗ ngồi của Bạch Sắt trùng hợp ngồi ngay sau tổ trưởng nên không cần phải dời sang chỗ khác. Cô lấy tay trái xoa xoa, ấn ấn vào phần bụng dưới, tay phải chống cằm.

“Thích phong độ không màng nhiệt độ. Mặc ít như thế muốn ai ngắm chứ?” Thanh âm trầm thấp vang lên.

Bạch Sắt ngước đầu nhìn Lộ Tử Uyển đang kéo ghế ngồi phía bên phải của cô, khóe miệng cong cong.

Bạch Sắt phiền lòng, bản thân cô nghĩ mình đã cố gắng che đậy một cách tỉ mỉ, vậy mà không ngờ lại bị một tên ‘hot boy’ không quen không biết nói toạc ra. Cô duy trì sắc mặt bình tĩnh, quay đầu nhìn thẳng, né tránh ánh mắt của Lộ Tử Uyển.

Diệp Thanh Hân đang đi từng nhóm kiểm tra các tổ thảo luận. Đến bàn của cô anh mở miệng hỏi: “Are you ok?” (Em không sao chứ?)

“Yes!” Bạch Sắt vội vã ngồi thẳng người.

Diệp Thanh Hân hỏi tiếp: “You seem very little wear, are you cold?” (Em mặc không đủ ấm, em lạnh không?)

(Ghi chú: Tiếng Anh là của tác giả, không phải của người dịch :v :v :v)

“A little …” Bạch Sắt cảm giác từ mình nói ra đều run run.

Diệp Thanh Hân mím mím môi: “Remember to wear more tomorrow!” (Ngày mai nhớ mặc thêm áo)

Sau khi tan học, Bạch Sắt đang chuẩn bị xuống căn tin uống ly nước nóng cho đỡ đau, đi ngang qua bục giảng liền nghe tiếng Diệp Thanh Hân gọi cô: “Bạch Sắt! Chờ một chút!”

Bạch Sắt dừng bước: “Thầy Diệp!”

Diệp Thanh Hân vừa thu dẹp đồ đạc trên bàn giáo viên vừa hỏi cô: “Em cần túi chườm nóng không? Cho em mượn dùng.”

“A! Tốt quá!” Nghe nói thế này, Bạch Sắt kích động đến mức suýt rơi lệ, cô nói tiếp: “Cám ơn thầy Diệp!”

“Đừng khách sáo!” Diệp Thanh Hân cười cười, là một nụ cười ấm áp.

Bạch Sắt đi theo sau Diệp Thanh Hân, cảm giác có gì đó sai sai. Lối này đâu phải đến văn phòng của thầy Diệp, trái lại là con đường dẫn đến phòng giáo viên chủ nhiệm …

“Thầy Diệp, túi chườm không có ở văn phòng thầy sao?” Bạch Sắt giọng đầy hoài nghi.

Diệp Thanh Hân trả lời: “Ha ha ha, tôi cần gì phải dùng đến túi chườm đó. Cô chủ nhiệm có, tôi mượn giúp em.”

Bạch Sắt nước mắt giàn giụa. Lại còn như vậy??? Túi chườm nóng mượn chỗ cô chủ nhiệm? Vấn đề quan trọng là cô không muốn bị giáo viên chủ nhiệm tóm vì không mặc đồng phục theo quy định.

“Thầy Diệp, em cũng không lạnh lắm. Không cần phiền đâu. Thầy không biết cô chủ nhiệm rất nghiêm khắc, nếu để cô thấy em mặc váy ngắn nhất định sẽ mắng …” Bạch Sắt lúng túng trả lời.

“Không phiền, không phiền. Nhanh thôi. Em ở cửa chờ tôi, đừng để cô thấy là được!” Diệp Thanh Hân cố nín cười, nhìn dáng vẻ không tin tưởng của Bạch Sắt, anh bổ sung thêm, “Thật ra, chủ nhiệm Uông là … mẹ tôi.”

“…” Bạch Sắt thật muốn đập đầu vào đậu hũ chết.

Diệp Thanh Hân cúi sát người Bạch Sắt, thì thầm bên tai cô: “Thật ra, tôi đồng cảm với em, Chủ nhiệm thật sự rất nghiêm khắc.”

Bạch Sắt dở khóc dở cười nhìn anh, còn Diệp Thanh Hân lại coi như không có chuyện gì xảy ra, khôi phục dáng vẻ trịnh trọng đường hoàng tiến về phía trước.

Lấy được túi chườm cũng đã 12 giờ 20 phút.

“Căn tin bây giờ có lẽ rất đông. Nếu không tôi đưa em sang căn tin dành cho giáo viên.” Diệp Thanh Hân đề nghị.

Lại còn được ăn cơm cùng thầy Diệp? Bạch Sắt thầm vui mừng. Thế nhưng, phòng ăn cho giáo viên ắt hẳn có rất nhiều thầy cô, nghĩ đến đây cô cảm thấy hôi khó chịu.

“Thầy Diệp, lần trước thầy đã mời. Nếu không, lần này để em mời thầy? Chúng ta ra ngoài ăn!” Bạch Sắt to gan đề nghị.

“Vậy em muốn ăn gì?” Diệp Thanh Hân hỏi.

“À! Ngoài cổng trường có tiệm mì rất ngon.” Bạch Sắt ngẫm nghĩ, mình lại có thể được ăn cơm cùng anh, thật ấm áp.

Diệp Thanh Hân gật đầu: “Được! Nhưng vẫn là tôi mời em!”

Bạch Sắt vội nói lại: “Không được! Lần trước thầy đã mời …”

Diệp Thanh Hân mỉm cười: “Từ trước đến nay ‘đàn ông galăng’ sẽ không để ‘phụ nữ’ thanh toán.”

Bạch Sắt ra vẻ tức giận, nói lớn: “Nếu ‘đàn ông ga lăng’ không đồng ý, người phụ nữ ấy sẽ nhất quyết không đi!”

Diệp Thanh Hân khe khẽ thở dài, dừng lại nhìn cô chăm chăm, vài giây sau mới lên tiếng: “Nghe lời!”

Bạch Sắt cảm thấy tim cô đánh thịch một cái, rồi đập loạn nhịp.

Nghe … lời …

Hai chữ này có ma lực đến mức nào chứ? Tựa như lời bạn trai đang dỗ dành cô bạn gái làm nũng, ngữ khí đầy sủng nịch. Say rồi, Bạch Sắt cảm giác mình thật sự say rồi.

*

Trường học tổ chức trận đấu bóng rổ, nữ sinh dĩ nhiên phải vào nhóm cổ động viên. Thật ra bọn con gái chẳng hứng thú gì với trò ném bóng này, nói trắng ra tham dự chỉ để ngắm trai đẹp.

Trên sân bóng rổ không có người Bạch Sắt muốn tìm, đương nhiên cô chẳng muốn đi lãng phí thời gian. Thế nhưng tiểu Đội trưởng lại động viên cô: “Bạch Sắt à Bạch Sắt, cậu cũng được coi là người đẹp tài hoa trong lớp mình, làm sao có thể không đi cho được cơ chứ? Đừng bày ra bộ dạng xa cách ngàn trùng có được hay không?”

Bạch Sắt chậm rãi thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi: “Vu Hiểu Lộ đến là được rồi, cậu ấy là hoa khôi của lớp. Tớ có là gì chứ!”

Tiểu Đội trưởng tận tình khuyên nhủ: “… Thế này … cái chuyện cổ động viên ấy mà … Không riêng vấn đề chất lượng, phải còn cần đến số lượng …”

Mẹ nó! Thì ra tận tình mời mọc chỉ là để có đủ số người? Bạch Sắt lườm cậu ta một cái: “Luận số lượng, lớp học này có mười mấy người, thiếu một mình tớ không có vấn đề chứ!!!”

Tiểu Đội trưởng biết mình lỡ lời, linh động tung mồi nhử: “À! Đúng rồi, đội cổ động được ngồi hàng đầu tiên, được chiêm ngưỡng trai đẹp, điển hình như F4 của Tứ Trung: Lộ Đường Uyển, Trình Vũ Tường, Khâu Lâm, Diệp Phong, cậu tha hồ muốn ngắm ai thì ngắm. A! Còn có thầy Diệp ‘tài hoa bức người’ trong vị trí trọng tài. Cậu đi không?”

“Thật sao?” Bạch Sắt nghi ngờ hỏi.

“Cậu xem đám con gái rú gào ở phía sau là biết, còn có thể giả được à?”

“…” Bạch Sắt im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Vậy cậu phải hứa cho tớ vị trí ở chính giữa, hàng ghế gần nhất!”

Đội cổ động viên diễn tập đơn giản một chút, tiếp đến là trận so tài đầu tiên. Theo yêu cầu của Đội trưởng phải mặc một kiểu trang phục thống nhất, rõ ràng tháng tư mà bắt diện một chiếc áo thun trắng bó sát người cùng quần cực ngắn đứng lên sân đấu, nhìn qua nhìn lại y như một đám Sharapova đang múa may.

Tuy nói là hơi ‘lạnh lẽo’, nhưng được ưu điểm bộ trang phục này toát lên vẻ thanh xuân mỹ lệ, hoạt bát rực rỡ, cộng thêm với đôi chân thon nhỏ, Bạch Sắt ngắm nhìn hình tượng của mình, cô tạm thời nuốt oán giận vào trong.

Dàn cổ động viên đứng ngoài, người nào người nấy lạnh run cầm cập, bọn họ túm tụm ôm nhau lại cho ấm. Bạch Sắt không có bạn nên đành một mình đứng tại chỗ dậm dậm chân, nơm nớp lo sợ nghĩ đến khẩu hiệu không biết thần thánh phương nào nghĩ ra: “Một nhóm một nhóm, không giống nhau! Một nhóm một nhóm. Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Đúng lúc này Lộ Tử Uyển đi ngang qua Bạch Sắt, khẽ nở nụ cười: “Bạch Sắt, ngay cả khi hai hàm răng cậu va lập cập vào nhau mà vẫn cổ vũ bọn tớ cố lên sao? Cảm giác bừng bừng khí thế!”

Bạch Sắt trừng mắt nhìn Lộ Tử Uyển. Cậu ta vẫn mặc quần áo thường, rõ ràng chưa làm nóng người.

Cô khinh thường: “Cậu mau chuẩn bị vận động đi, đừng để lớp chúng ta phải thua!”

Lộ Tử Uyển liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của Bạch Sắt một cái, rồi cởi áo khoác trên người, trùm lên người nào đó đang run lẩy bẩy.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Sắt là giật bắn mình, tuy cô nhận ra được Lộ Tử Uyển có ý gì đó khang khác với cô, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta dám to gan làm chuyện này. Bạch Sắt đỏ mặt, theo bản năng tháo áo xuống trả lại cậu ta.

Thế nhưng Lộ Tử Uyển ngăn tay cô lại, ngữ khí kiêu ngạo: “Cầm giùm tớ!”

Bạch Sắt ngẫm nghĩ, có chiếc áo này cũng đỡ lạnh hơn nhiều, cô rốt cục đồng ý.

Đám bạn đứng phía sau Lộ Tử Uyển ầm ĩ như chim vỡ tổ.

“Anh Lộ à, có cần phải cởi quần để ‘muội muội’ ấy cầm luôn không?” Trình Vũ Tường trêu ngươi.

“Cút!” Lộ Tử Uyển quay sang mắng một tiếng, rồi dặn dò Bạch Sắt: “Đừng để ý đến bọn họ!” Sau đó cậu ta xoay người hòa cùng đội bóng rổ.

Bạch Sắt không nói tiếng nào, đưa mắt nhìn đám nữ sinh bên cạnh, vô thức chạm phải ánh mắt hình viên đạn của Vu Hiểu Lộ.

Vu Hiểu Lộ là hoa khôi của lớp Bạch Sắt. Thành tích không tốt nhưng hoạt động văn nghệ hết sức sôi nổi, lần này dẫn đầu đội cổ động viên. Không hiểu sao từ khi bước vào cấp ba, Vu Hiểu Lộ đã tỏ ra không thích Bạch Sắt. Còn hiện tại, cô ta chỉ hận không giết chết được Bạch Sắt.

Tuy nhiên, tất cả thuận theo tự nhiên thôi.

Bạch Sắt khoác chiếc áo của Lộ Đường Uyển đứng một lúc, cuối cùng cũng trông thấy Diệp Thanh Hân. Anh mặc trang phục trọng tài, quần áo ngắn tay kết hợp cùng giày thể thao.

“Thầy Diệp!” Thấy anh bước qua, đám nữ sinh dồn dập chào hỏi. Diệp Thanh Hân vẫy vẫy tay với mọi người rồi tiến vào trong sân.

Bạch Sắt ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Hân trong bộ dáng lạ lẫm. Ngay lúc này đây, trang phục thể thao so với chiếc áo sơ mi trắng và quần tây thường ngày thì trông Diệp Thanh Hân trẻ thêm được vài tuổi, chỉ trông như khoảng mười tám mười chín là cùng, không phải là giáo viên của bọn họ.

Bạch Sắt nghe đám nữ sinh phía sau xôn xao bàn tán:

“Thầy Diệp mặc kiểu trang phục này trông thật soái!”

“Thầy Diệp vốn đã rất đẹp trai rồi, hiểu chưa?”

“Nếu bình tĩnh lại mà xem xét, Thầy Diệp không được coi là quá xuất chúng; thế nhưng khí chất của thầy thu hút rất rất rất nhiều người …”

Bạch Sắt đột nhiên có cảm giác hơi hơi kiêu ngạo, nói thầm trong lòng: Thứ mà các cậu nhìn thấy và bình luận chỉ là vẻ ngoài của thầy Diệp, cùng lắm thêm vào hai chữ ‘tài hoa’. Thật ra anh còn rất đáng yêu, dịu dàng. Anh rất hài hước, đầy nam tính, quân tử, tốt bụng … những đức tính đó các cậu làm sao biết được?’

*

Diễn tiến trận bóng rổ thế nào, điểm số ra sao, Bạch Sắt không nhớ rõ. Trên thực tế, tuy rằng cô ngồi ở vị trí cao nhất hàng đầu nhưng ánh mắt chỉ di động theo phương hướng di chuyển của trọng tài. Mãi cho đến khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, cô mới tỉnh trí, liếc mắt nhìn tỉ số, lớp cô thắng.

Đám cổ động viên nữ gào thét hoan hô, vỗ tay vang dội, chạy đi lấy nước cho mấy bạn trai trong đội bóng. Mặc kệ là thắng hay thua, trận bóng này đã đốt cháy mọi nồng nhiệt của tuổi trẻ, tất cả những bạn nam đều là anh hùng trong lòng các bạn cùng trường.

“Thầy Diệp, thầy uống nước ạ!” Bạch Sắt ngay lập tức vọt đến bên cạnh Diệp Thanh Hân, cầm chai nước đưa cho anh, thành công dẹp mọi âm mưu của các nữ sinh khác cũng muốn đưa nước cho anh.

Diệp Thanh Hân nhận lấy một cách rất tự nhiên: “Cám ơn!”

Diệp Thanh Hân uống ừng ực hết nửa chai, đóng nắp chai sau đó quay sang Bạch Sắt nở nụ cười. Cả người anh mồ hôi nhễ nhại, nhưng chẳng phải là mùi mồ hôi giống mấy cậu nam sinh kia mà trái lại là một mùi hương nhàn nhạt, khoan khoái dễ chịu.

Bạch Sắt: “Thầy Diệp, em chưa nghe thầy nói thầy còn biết chơi bóng rổ nữa …” Nhìn bộ dáng thư sinh thường ngày của Diệp Thanh Hân rất khó tưởng tượng ra cũng có lúc anh có mặt cuồng nhiệt như vậy.

“Sao??? Tương phản rất lớn ư?” Diệp Thanh Hân cong môi, lẩm bẩm: “Còn không phải là do cô Uông, mẹ của tôi à. Nói với tôi trọng tài không đủ nên kéo tôi nhập cuộc.”

“Vâng, tuy tương phản cực lớn nhưng hoàn toàn không hề tổn hại hình tượng vĩ đại trong lòng bọn em!” Bạch Sắt cười cười, “Chỉ là không thể đặt bộ dáng của một người chơi thể thao lên người thầy mà thôi …”

Lộ Tử Uyển quét mắt nhìn xung quanh mấy lần, rốt cục mới tìm được bóng người Bạch Sắt. Cô đang khoác chiếc áo của cậu ta, lại đang cùng Diệp Thanh Hân trò chuyện, gương mặt nhỏ nhắn đầy sự sung sướng cùng nụ cười chết người.

Lộ Tử Uyển rảo bước đến, vỗ lên bả vai Bạch Sắt một cái, thở hổn hển: “Có nước không?”

Bạch Sắt giật mình, không tự chủ dịch sang một bên, nhờ có Diệp Thanh Hân đỡ cô mới vững bước chân. Cô quay đầu nhìn Lộ Tử Uyển cau mày lên tiếng: “Nước tớ đã đưa cho thầy Diệp uống.”

“Vậy tớ khát thì làm sao?” Lộ Tử Uyển chất vấn, ngữ khí cực kỳ trẻ con. Vừa rồi cậu ta vô tình nhìn Bạch Sắt mấy lần, phát hiện tuy Bạch Sắt chăm chú theo dõi trận đấu nhưng tiêu điểm không phải nằm trên người cậu ta, đột nhiên cậu ta có một cảm giác thất bại.

Một nhân vật nổi tiếng như Lộ Tử Uyển lại không có nước uống sao? Bạch Sắt nghi ngờ đưa mắt nhìn xung quanh, thoáng thấy trên tay Vu Hiểu Lộ cầm chai nước, đôi mắt hướng về phía của cô. Bạch Sắt tuy chẳng có ý gì với Lộ Tử Uyển nhưng cô không thể không phủ nhận tự trong đáy lòng cô đang rất hài lòng …

“Kìa, bên kia còn nước đó!” Bạch Sắt tốt bụng ‘chỉ điểm’ cho Lộ Tử Uyển, có điều … cô không chỉ về hướng của Vu Hiểu Lộ mà chỉ sang thùng nước khoáng đặt phía một bên sân.

Lộ Tử Uyển tức giận: “Bạch Sắt, cậu quá vô trách nhiệm! Rõ ràng cậu phụ trách hậu cần cho tớ, tại sao không cầm nước cho tớ?”

“Ai đồng ý phụ trách hậu cần cho cậu?” Bạch Sắt đáp trả.

Lộ Tử Uyển ngữ khí hung hồn: “Cậu cầm quần áo của tớ, không phải đã đồng ý rồi ư?”

‘Đó là vì tớ cũng rất lạnh’ … Bạch Sắt nói thầm. Tuy nhiên cô không muốn tính toán với cậu ta, dù gì bây giờ cậu ta cũng là ‘công thần’: “Được rồi! Được rồi! Tớ đi lấy được chứ?”

Chờ đến khi Bạch Sắt mang chai nước trở về thì Diệp Thanh Hân đã đi khỏi, chỉ còn mình Lộ Tử Uyển đứng một mình. Bạch Sắt có chút mất mát, cô trừng mắt đưa chai nước cho Lộ Tử Uyển, bụng rủa thầm cậu ta.

“Này … cậu thấy tớ chơi bóng hay không?” Lộ Tử Uyển đặt câu hỏi.

“Cũng bình thường!” Bạch Sắt đưa mắt tìm bóng dáng Diệp Thanh Hân, trả lời qua loa.

Lộ Tử Uyển không phục: “Hôm nay tớ ghi hai mươi điểm đó!”

Bạch Sắt lườm một cái: “Cậu cảm thấy thỏa mãn là được, hỏi tớ làm gì?”

“…” Lộ Tử Uyển muốn lên cơn nhồi máu cơ tim … cô nàng này thực sự … không nể mặt mũi.

Uống mấy ngụm nước, tâm trạng phục hồi, Lộ Tử Uyển tiếp tục tìm đề tài tán gẫu với Bạch Sắt: “Cậu xem, cả người cậu chẳng tìm được mấy lạng thịt, trời hơi trở gió một chút là cảm mạo. Cậu phải vận động nhiều một chút … Nếu không, tớ dạy cậu chơi bóng rổ nhé!”

Bạch Sắt vội vàng lắc đầu: “Tớ không muốn theo cậu học bóng rổ?”

Lộ Tử Uyển nghiêm mặt: “Trời, người muốn được tớ dạy chơi bóng xếp hàng dài từ đây cho ra đến cổng trường. Tại sao cậu không chịu học?”

“Muốn học, tớ sẽ học cùng Diệp Phong. Cậu chơi không tốt bằng cậu ta!” Bạch Sắt tìm đại một cái cớ.

Diệp Phong, lớp 11A3, cao 1m83, là Đội trưởng đội bóng rổ của trường. Cô và Diệp Phong tuy không quen biết, cũng chưa từng nói với nhau câu nào, nhưng ở trường không ai không biết anh ta.

“Cậu …! Diệp Phong đánh hay thì sao chứ? Chẳng phải A3 hôm nay vẫn thua chúng ta sao?” Lộ Tử Uyển nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Sắt mới vỡ lẽ … thì ra hôm nay lớp bọn họ đánh bại lớp A3. Nói thật, Diệp Phong có ở trong trận đấu này hay không cô vốn dĩ không để ý. Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của Lộ Tử Uyển, Bạch Sắt cảm thấy hả giận: “Diệp Phong cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, chơi hay hơn cậu. Mọi người đều gọi cậu ấy là Lưu Xuyên Phong*.”

(*Lưu Xuyên Phong – nhân vật Rukawa trong truyện Slam Dunk – Cao Thủ Bóng Rổ)

Vừa dứt lời, Lộ Tử Uyển lạnh mặt, ném mạnh chai nước khoáng xuống đất, sải bước hướng về khu vực lớp A3, lớn tiếng gào lên: “Diệp Phong, mau ra đây! Một đấu một dám không?”

Cả lớp A3 quay sang nhìn Lộ Tử Uyển, mờ mịt không hiểu chuyện gì.

“Chết mất! Cậu ăn no rửng mỡ à!” Bạch Sắt chạy đến kéo cánh tay Lộ Tử Uyên lôi về, ngượng ngùng giải thích: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Lộ Tử Uyển đến giờ uống thuốc rồi …”
Bình Luận (0)
Comment