Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 5.1

Xuân qua, Bạch Sắt ở trường tra điểm thi trên mạng. May mắn, không trượt. Trung bình các môn là 7.0, cao nhất là 85, thấp nhất là 61 và xấu hổ hơn đó lại là môn … Văn học sử nước Anh.

Thành tích này đối với học sinh bình thường mà nói chẳng bi đát cho lắm. Tuy nhiên nếu nói đến Bạch Sắt, kết quả này không chấp nhận được. Thành tích của Bạch Sắt lúc nào cũng đứng đầu lớp, cho dù năm lớp mười một xảy ra chuyện ba mẹ ly hôn, tỏ tình bị ‘người ta’ cự tuyệt đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến thành tích, năm đại học lại bắt đầu yêu đương, mỗi học kỳ trôi qua vẫn nhận được học bổng.

Vậy mà lần này …. Cô đúng là … ‘tao ngộ Waterloo’* (~ gặp thất bại)

(* Waterloo: đây là tên trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị hoàng đế Pháp và vương triều một trăm ngày của ông.)

Đêm giao thừa, bắt đầu từ sáng sớm tin nhắn được gửi đến điện thoại của Bạch Sắt đến dồn dập, tất cả đều là bạn học gửi tin chúc tết. Bạch Sắt nhận được cũng không vội trả lời. Cô dự tính tối sẽ soạn một tin, phát đồng loạt cho tất cả mọi người trong danh bạ.

Đến tám giờ tối, chương trình ca nhạc mừng xuân sắp bắt đầu. Bạch Sắt ngồi bên cạnh ông bà ngoại và mẹ coi tivi. Tuy rằng cô cảm thấy cái Tết hàng năm chẳng có gì mới nhưng cứ mỗi cuối năm ngồi bên cạnh gia đình, xem chương trình đón giao thừa thì mới là một cái Tết Đoàn Viên trọn vẹn.

Bạch Sắt rút di động, soạn tin, một tin nhắn với nội dung cũ rích: Bạch Sắt kính chúc Toàn Gia Hạnh Phúc, Vạn Sự Như Ý!

Rồi gửi cho tất cả các số liên lạc, bấm ‘Gửi đi’.

Một lát sau, từng hồi chuông báo tin nhắn đến vang lên.

Người liên lạc A: “Cám ơn!”

Người liên lạc B: “Chúc Mừng Năm Mới!”

Người liên lạc C: “Năm Mới Vui Vẻ!”



Cũng có nhiều người chưa trả lời, chắc là do họ đã gửi tin cho Bạch Sắt từ sáng hoặc đang ngồi soạn tin gửi đồng loạt.

Thế đó … Thật tẻ nhạt. Hàng năm đều trôi qua rất tẻ nhạt, năm nay đặc biệt tẻ nhạt. Có lẽ là do chẳng còn gì để mong chờ, để hi vọng.

Bạch Sắt đang suy nghĩ xem cô nên làm gì để đợi được đến giao thừa … hay là cô đọc tiểu thuyết online.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.

Màn hình hiển thị hai chữ: Thầy Diệp.

Tay Bạch Sắt vô thức siết chặt. Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi cô gửi tin nhắn cũng không chắt lọc người nào nên gửi, người nào không nên gửi …. Do vậy Diệp Thanh Hân …. cũng nhận được tin nhắn.

Không dám chậm trễ thêm, Bạch Sắt đành phải nhận điện thoại.

“Bạch Sắt!” Thanh âm trong trẻo của Diệp Thanh Hân truyền từ đầu dây bên kia.

Bạch Sắt giả bộ vui vẻ: “Thầy Diệp! Năm Mới Vui Vẻ ạ!”

“À! Em cũng Năm Mới Vui Vẻ nhé!” Diệp Thanh Hân đáp lời.

“Cám ơn ạ!” Bạch Sắt trịnh trọng lên tiếng.

Năm giây trôi qua trong thinh lặng và chán ngắt. Bạch Sắt muốn thốt lên: Vậy nhé thầy, tạm biệt!

Thế nhưng, Diệp Thanh Hân lại mở miệng nói: “Kết quả thi của em thế nào rồi?”

Bạch Sắt rủa thầm trong bụng: Giáo viên đúng là giáo viên, không bao giờ thoát khỏi chứ trách nghề nghiệp: “Đều qua ạ!”

“Vậy thì tốt!”

Ngừng hai giây, Diệp Thanh Hân bỗng nhiên hỏi một câu kỳ lạ: “Ngày mai có rảnh không?”

“Dạ???” Bạch Sắt kinh ngạc. Anh hỏi điều này làm gì? Có điều … vấn đề này trả lời đơn giản, “Ngày mai em qua nhà ông bà nội chúc tết!”

“Ừm!” Diệp Thanh Hân tiếp tục: “Vậy ngày mốt?”

Ngày mốt thì vẫn chưa có kế hoạch, thế nhưng Bạch Sắt lại hỏi ngược lại: “Thầy Diệp, thầy có chuyện gì không ạ?”

“À … Tôi muốn mời em ăn cơm … À … Khi còn học cấp ba tôi đã nói với em khi nào em lên đại học, tôi sẽ mời em ăn một bữa.”

Bạch Sắt hoàn toàn bái phục. Chuyện này có gượng ép quá chăng? Cô lên đại học đã được ba năm, hiện tại anh bị ma quỷ nhập mới nhớ đến chuyện mời cô ăn cơm.

Ngay thời khắc này đột nhiên vang lên những tiếng pháo nổ bùm bùm vang rền.

“Chờ chút ạ! Có người đốt pháo, em nghe không rõ!” Bạch Sắt nói một câu. Chờ đến khi dứt tiếng pháo, cô cũng chuẩn bị được tâm lý ứng phó, ung dung trả lời: “Thầy Diệp, thầy khách sáo quá rồi. Em đã sớm quên mất chuyện đó.” Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Học kỳ này xác thực kết quả của em không tốt. Thế nhưng, thầy Diệp, thầy yên tâm, học kỳ sau em nhất định nỗ lực, không lơ là như kỳ này … Do vậy, thầy không cần phải lãng phí mời em ăn cơm. Em hiểu chuyện mà!”

“…”Đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát: “Vậy … Vậy thì … Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Cúp điện thoại, Bạch Sắt tiện tay ném mạnh điện thoại trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tivi. Một lúc sau cũng chưa thể hả giận, cô lại cầm một nắm hạt dưa, cắn lách tách.

*

“Bạch Bạch, vừa rồi ai gọi điện thoại cho con vậy?” Mẹ Bạch Sắt không giấu nổi tò mò lên tiếng hỏi.

Bạch Sắt ngừng cắn hạt dưa, trả lời qua loa: “Không có gì ạ!”

“Có phải Lộ Tử Uyển không?” Mẹ Bạch Sắt suy đoán.

Bạch Sắt nhíu mày: “Không phải ạ!”

Khẳng định là Lộ Tử Uyển! Ngoại trừ cậu ta, không ai có thể khiến cho Bạch Bạch giận đến run người như vậy! Mẹ Bạch nghĩ thầm trong lòng, bà cũng không nói thêm gì nữa.

Hôn nhân của mẹ Bạch Sắt không bằng phẳng, cho dù sự nghiệp thành công đến mức nào cũng chẳng thể bù đắp nổi tiếc nuối cả đời này của bà. Bây giờ bà chỉ hi vọng con gái có thể gặp được một người chững chạc, có được hạnh phúc mỹ mãn.

Mẹ Bạch Sắt thầm suy nghĩ: Lộ Tử Uyển xác thực là một nam sinh ưu tú; thế nhưng hoài bão quá lớn, đối với cậu ta tình yêu cũng không phải là thứ quan trọng nhất. Lộ Tử Uyển xuất ngoại, hai đứa chia tay, con bé tuy tiếc nuối, đau lòng, nhưng cũng chẳng coi đó là sự việc trời long đất lở. Làm bạn đời của Bạch Bạch không cần giàu có, nổi bật hơn người, quan trọng nhất phải đặt Bạch Bạch lên hàng đầu.

Đáng tiếc lần này mẹ Bạch Sắt đoán sai hoàn toàn.

Giờ phút này đây Bạch Sắt nửa điểm cũng không hề nghĩ đến Lộ Tử Uyển, người khiến cho cô buồn bực là một người khác.

Người đàn ông tên ‘Diệp Thanh Hân’ lại có ý định cứu vớt cuộc đời của cô?

Mỗi lần cô gặp chuyện: trước đây là chuyện cha mẹ ly hôn, lần này là cô và bạn trai chia tay, thì anh liền xuất hiện!

— Anh ấy tự coi bản thân là Spider Man ư??? Hừ ~ ~ ~ Lão nương không cần người cứu vớt.

Kỳ nghỉ đông năm nay cực ngắn. Xuân đến Tết qua, chẳng mấy chốc sắp đến ngày nhập học.

Bây giờ đã là học kỳ hai năm ba, Bạch Sắt cũng như các sinh viên khác, bắt đầu chuyên tâm suy nghĩ một vấn đề: Du học, thi lên nghiên cứu sinh hay tìm công việc.

Du học, phải chuyển chuyên ngành, cảm thấy độ khó là rất lớn. Hơn nữa, Bạch Sắt không sính ngoại, đặc biệt là do mê hai chữ ngoại quốc mà bạn trai cũ bỏ cô.

Công việc, chỉ cần bằng cấp chính quy mà thôi; nhưng hiện tại kinh tế đình trệ, phỏng chừng chỉ có thể tìm được công việc phiên dịch ho ặc thời vụ, một tháng tiền lương nhiều nhất cũng chỉ bốn, năm ngàn.

Như vậy chỉ còn một lựa chọn, chính là thi lên nghiên cứu sinh. Chờ đến khi tốt nghiệp sẽ có thể xin vào làm việc trong Bộ Ngoại Giao, thấp hơn một chút có thể làm nhân viên phiên dịch ở công ty lớn, tệ lắm cũng trở thành giáo viên anh ngữ.

Dĩ nhiên, Bạch Sắt có thể dựa vào quan hệ của mẹ dễ dàng có một chân trong ngân hàng, nhưng cô không muốn việc gì cũng dựa vào mẹ, cảm giác mình là người vô dụng.

Sau khi nhập học, Bạch Sắt cũng biết được nguyện vọng của ba cô bạn cùng phòng: Chương Lan, Đổng Nguyệt một lòng thi lên nghiên cứu sinh; Điền Phỉ Phỉ tiếp tục ôn tập, nhưng nếu tìm được công việc tốt sẽ đi làm.

Cuối cùng Chương Lan đưa ra kết luận: “Nghe tớ nói đây các anh em, học kỳ này là học kỳ năm ba, thời khắc then chốt sắp gần kề. Vì tương lai chúng ta, mọi người nhất định phải nỗ lực; đang yêu đương, chia tay; đang chơi game, xóa nick; mê ngủ, tỉnh táo lại đi …”

“…” Mọi người há miệng. Không nói gì … Mấy câu này …

May mà cả bốn người phòng 502 đều còn độc thân, chứ không thôi chắc đã nhào vào bóp chết Chương Lan … (Bắc Ngoại từ trước đến nay nữ nhiều nam ít, muốn tìm được bạn trai đâu dễ dàng.)

“Tớ có câu hỏi. Hiện tại bắt đầu cuộc chiến thi lên nghiên cứu sinh có phải là sớm quá không? Còn cả năm nữa kỳ thi mới đến …” Điền Phỉ Phỉ ngữ khí yếu ớt.

“Cần cù bù thông minh!” Chương Lan khẳng khái: “Tớ đã có một kế hoạch ôn tập rất chi tiết! Tháng hai, sưu tầm các tư liệu, xác định chuyên ngành thi lên nghiên cứu sinh; tháng ba, tham dự các buổi tọa đàm; tháng tư tháng năm, tiến hành ôn tập vòng thứ nhất; tháng sáu tháng bảy, giải các đề thi nghiên cứu sinh; tháng tám tiến hành ôn tập vòng thứ hai …”

Điền Phỉ Phỉ như muốn nổ tung: “Được rồi! Được rồi! Trẫm chuẩn tấu …. Ái khanh dán lên tường đi!”

Kết luận lại là mục tiêu tháng này chính là ‘Sưu tầm tư liệu, xác định chuyên ngành’.

Đối với phương diện này nhóm Bạch Sắt có rất ít thông tin. Chương Lan đề nghị nên đi tìm giáo viên để tư vấn. Sau đó … tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Sắt nên tìm Diệp Thanh Hân để xin cố vấn.

“Mẹ kiếp! Tại sao là tớ chứ! Không công bằng!” Bạch Sắt kêu rên.

Chương Lan giải thích: “Tiểu Bạch à, trừ cậu ra, bọn mình đâu có quen thầy!”

Bạch Sắt rũ bỏ trách nhiệm: “Thật ra tớ và Tiểu Diệp đâu có phải là quen thân …” Lời vừa nói ra liền hứng chịu ba ánh mắt hình viên đạn.

Chương Lan nói tiếp: “Tiểu Bạch, lẽ nào cậu lại quên khi trốn tiết là ai giúp cậu điểm danh?”

“… Không dám vong ân, không dám vong ân!” Bạch Sắt khoanh vòng hai tay.

Điền Phỉ Phỉ cũng lên tiếng: “Tiểu Bạch, cậu đã quên cơm ăn hằng ngày là do ai gọi?”

“Chính là các hạ, chính là các hạ.” Bạch Sắt tiếp tục khoanh tay.

Đổng Nguyệt nói sau cùng: “Tiểu Bạch! Nước sôi của cậu …”

Bạch Sắt muốn khóc thét: “Tớ biết phải làm thế nào rồi … Đã được chưa?”

Chương Lan: “Vậy còn không mau gọi điện thoại!”

Bạch Sắt khịt khịt mũi: “Hôm nay trễ rồi, để mai, được không?”

Chương Lan: “Được! Vậy thì mai!” Suy nghĩ một chút, sợ Bạch Sắt đổi ý nên cô ta tiếp lời: “Cậu phải thề độc!”

“…” Bạch Sắt hết cách đành phải đưa thẳng ngón tay lên trời: “Nếu ngày mai tớ không gọi điện thoại, thì không thể thi được lên nghiên cứu sinh!”

Chương Lan lau mồ hôi: “Đúng là đứa trẻ ngoan … Thề độc như vậy cũng dám!”

Điền Phỉ Phỉ giật mình: “Sao thề độc vậy? Gì gì mà thiên lôi đánh cũng được mà!!!”

Bạch Sắt: “Tại sao phải thề thiên lôi đánh, thi nghiên cứu sinh không được không sao? Bị thiên lôi đánh không phải còn nghiêm trọng hơn thi nghiên cứu sinh sao????”

Điền Phỉ Phỉ thở dài: “Bởi vì … thi nghiên cứu sinh có thể thi không đậu ….”

Bạch Sắt: “…”

*

Mọi người đã quên một việc rất quan trọng. Ngày hôm sau là thứ bảy …

Sau khi rời khỏi giường, Bạch Sắt mới nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này! Cuối tuần còn quấy rối người khác nghỉ ngơi … Thế nhưng … Nhớ đến lời thề độc hôm qua, cô giàn giụa nước mắt.

Bạch Sắt nơm nớp lo sợ bấm dãy số của Diệp Thanh Hân, rốt cục chuông reo mười mấy tiếng cũng không có người nhận máy, cuối cùng tự động ngắt. Lúc này Bạch Sắt mới thở phào nhẹ nhõm, đây chính là kết cục tốt nhất: vừa không quấy rầy Diệp Thanh Hân nghỉ ngơi, vừa không làm trái lời thề.

Không ngờ năm phút sau điện thoại di động Bạch Sắt vang lên. Quả nhiên là điện thoại của Diệp Thanh Hân.

Bạch Sắt vội vã nhận điện: “Thầy Diệp, chào thầy!”

“Bạch Sắt, em tìm tôi?” Thanh âm khàn khàn, dường như Diệp Thanh Hân còn đang ngái ngủ.

Bạch Sắt nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến tám giờ! Nhất định cô đã phá rối thời gian ngủ nướng sung sướng của thầy Diệp!

Thôi, quấy rầy cũng đã quấy rầy rồi, cô đành nhắm mắt nói thẳng: “A … Thầy Diệp, em có một vài vấn đề liên quan đến chuyện thi lên nghiên cứu sinh, muốn xin thầy chút thông tin và ý kiến, không biết khi nào thầy rảnh ạ?”

“Vậy hôm nay đi!” Diệp Thanh Hân nhanh chóng đáp lời:”Bây giờ tôi qua tìm em. Chúng ta cùng ăn sáng. À ngoài cổng Bắc Ngoại c ó c ửa h àng Yonghe King*, chín giờ chúng ta gặp nhau ở đó được chứ?”

*M ột chuỗi các nhà hàng d ạng nh ư KFC hay Mc Donald

“Vâng …” Bạch Sắt lạnh toát. Thầy Diệp có cần cấp tốc thế không?

Bạch Sắt mặc một chiếc áo khoác lông đen chuẩn bị ra ngoài.

“Này này này … Cậu tính đen thui như thế gặp Tiểu Diệp à?” Đổng Nguyệt gọi cô lại.

Bạch Sắt lườm một cái: “Tớ đi xin tư vấn thi nghiên cứu sinh, không phải đi ra mắt!”

“Bộ dáng này của cậu, Tiểu Diệp nhìn là phát ngán, còn lòng dạ nào mà cố vấn?”

“Không thể nào …” Bạch Sắt nghĩ thầm. Bởi vì giáo sư Diệp thích cô nên Diệp Thanh Hân mới đối tốt với cô, cho dù dung mạo của cô có như Thiên Tiên hoặc Phượng Tỷ cũng chẳng liên quan.

“Không được! Không được! Mau đổi!” Điền Phỉ Phỉ kéo tay Bạch Sắt: “Ngày hôm nay trên đường tuyệt đối chẳng ai ăn mặc như cậu! Cậu mặc như thế ra đường sau này bọn tớ sao còn mặt mũi!”

Bạch Sắt không nghĩ ra vì sao trang phục này của cô ảnh hưởng đến mặt mũi của bọn họ, chưa kịp lên tiếng đáp trả đã bị Điền Phỉ Phỉ lột áo khoác lông ngoài … Sau đó cô trơ mắt nhìn ba cô bạn thân lật tung tủ quần áo mình.

“Cái áo khoác đỏ này được nè … Hỉ khí!”

“Không mặc áo lông lạnh thì sao?”

“Chốn đông người mà!”

“Phối với váy trắng ngắn thế nào?”

“Perfect!”

“Quần tất màu đen hay trắng!”

“Trắng đi!”

“Gì đây …. Trắng đâu có thu hút!”

Ba người ‘anh một câu tôi một câu’, hoàn toàn không cho Bạch Sắt có cơ hội chen miệng vào nói. Bạch Sắt khóc không ra nước mắt: “Ba vị tỷ tỷ, tiểu muội đi cố vấn, không phải hẹn hò … Nếu không các cậu tự thân xuất mã đi …”

Ba người đồng thanh: “Phí lời! Mau thay quần áo!”
Bình Luận (0)
Comment