Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 7.1

Bạch Sắt ngày thường ít uống thuốc, nên chỉ cần một liều thuốc đã hiệu nghiệm, hồi phục rất nhanh, chỉ cần ba ngày là khỏi hẳn. Sau đó, cô lại cùng ba bạn cùng phòng cùng nhau đến lớp tự học, trải qua những tháng ngày đơn giản nhưng cũng không kém phần phong phú.

Thế nhưng Chương Lan phát hiện, cổ họng Tiểu Bạch tuy đã đỡ nhiều, vậy mà sau lần viêm thanh quản đó Bạch Sắt càng trở nên trầm mặc, tựa như có tâm sự. Tuy nhiên khi hỏi Bạch Sắt lại không chịu thừa nhận.

Cứ như vậy thấm thoát qua hơn một tháng.

Ngày hôm đó Bạch Sắt đang học đột nhiên nhận được một tin nhắn: Xin lỗi, tôi bất cẩn gửi ‘Tôi yêu em’ đến điện thoại di động của bạn, nếu như bạn đồng ý, xin hãy tiếp nhận; còn nếu không, xin hãy trả nó về cho tôi.

Người gửi tin nhắn là Lưu Khải Thần.

“Kỳ lạ! Chắc là người này gửi nhầm tin nhắn rồi!” Bạch Sắt lẩm bẩm, gương mặt buồn bã.

“Khà khà, có phải nhận được tin nhắn tỏ tình không?” Điền Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi.

“Không biết có được coi là như vậy không?” Bạch Sắt khẽ nhíu mày.

Điền Phỉ Phỉ cười khúc khích: “Ha ha ha, đừng lo. Tớ cá hôm nay cậu sẽ nhận được rất rất nhiều tin nhắn tỏ tình. Nếu như cả ngày hôm nay cậu không nhận được tin nhắn tỏ tình, thì chắc chắn nhất định cậu phải chịu cô độc cả đời rồi.”

“Tại sao???” Bạch Sắt hỏi.

“Ngày hôm nay là ngày Cá tháng tư, mọi người đều thích chơi trò gửi tin nhắn kiểu này, vừa có ý thăm dò vừa để chọc cho vui.”

Bạch Sắt lúc này chợt hiểu ra: “Vậy nếu như tớ không có ý gì với đối phương thì trả lời thế nào?”

“Chúc người ta ‘Cá tháng tư vui vẻ’ là xong!” Điền Phỉ Phỉ nói.

Ngay lập tức Bạch Sắt nhắn tin trả lời: Sư huynh, Cá tháng tư vui vẻ!

Sau khi nhắn tin xong, không hiểu thế nào Bạch Sắt tiện tay kéo xuống phía dưới, mở tin nhắn trò chuyện với Diệp Thanh Hân. Cuộc đối thoại chỉ chừng hai mươi tin, cô lại vô thức đọc lại một lần.

Thầy Diệp: Đỡ hơn chút nào không? [Gửi ngày 19 tháng 2 19:07]

Bạch Sắt trả lời: Em vừa ngủ, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Cám ơn thầy Diệp ^__^

Thầy Diệp: Vậy thì tốt. Ngủ sớm một chút. [Gửi ngày 19 tháng 2 23:32]

Bạch Sắt từ từ đánh chữ: Thầy Diệp, ngủ ngon.

Đây là bốn tin nhắn Diệp Thanh Hân nhắn cho cô sau khi từ bệnh viện trở về.

Thầy Diệp: Nhớ phải uống thuốc đúng giờ. Còn sốt thì xin nghỉ, đừng đi học. [Gửi ngày 20 tháng 2 08:03]

Bạch Sắt: Ha ha ha. Không bị sốt. Sáng em uống thuốc rồi, bây giờ đang ở lớp. Cám ơn thầy Diệp quan tâm ~ [Gửi ngày 20 tháng 2 08:30]

Thầy Diệp: Cuối tuần vui vẻ. Cổ họng còn đau không? [Gửi ngày 21 tháng 2 08:54]

Bạch Sắt: Em khỏe nhiều lắm rồi. Nói chuyện không còn cảm thấy đau nữa ~ [Gửi ngày 21 tháng 2 09:33]

Thầy Diệp: Nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng quá đắc ý, coi thường. [Gửi ngày 21 tháng 2 09:35]

Thầy Diệp: Hết bệnh chưa? Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, ra ngoài mặc thêm áo. [Gửi ngày 22 tháng 2 09:40]

Bạch Sắt: Em đã khỏi hẳn rồi ạ. Thầy đang làm gì vậy? [Gửi ngày 22 tháng 2 09:45]

Thầy Diệp: Tôi đang thu xếp hành lý, chiều nay đi Thượng Hải công tác. [Gửi ngày 22 tháng 2 09:48]

Bạch Sắt: A! Chúc thầy thượng lộ bình an! [Gửi ngày 22 tháng 2 09:50]

Thầy Diệp: Cám ơn! [ Gửi ngày 22 tháng 2 09:54]

Sau đó mười mấy ngày trời đều không nhận được tin nhắn. Diệp Thanh Hân đã nói liên lạc với cô sau khi anh từ Thượng Hải quay về.

Thầy Diệp: Tôi về rồi. Em ôn tập thi nghiên cưú sinh thế nào rồi? [Ngày 5 tháng 3 11:54]

Bạch Sắt: Hoan nghênh thầy Diệp về nhà! Trên tin tức em có nhìn thấy thầy. Tuần trước em đi tham dự một buổi tọa đàm về việc thi lên nghiên cứu sinh. Gần đây vẫn tiếp tục ôn tập. [Gửi ngày 5 tháng 3 12:21]

Thầy Diệp: Có chỗ nào không hiểu, bất cứ lúc này cũng có thể hỏi tôi. [Gửi ngày 5 tháng 3 12:24]

Bạch Sắt: Vâng ~ Cám ơn thầy Diệp ^__^ [Gửi ngày 5 tháng 3 12:26]

Mười ngày sau, Diệp Thanh Hân đột nhiên lại gửi một tin.

Thầy Diệp: Em định hướng thi lên nghiên cứu sinh ngành nào? [Gửi ngày 15 tháng 3 10:04]

Bạch Sắt: Em còn chưa nghĩ ra! [Gửi ngày 15 tháng 3 10:21]

Đây là tin nhắn cuối cùng. Sau đó, bọn họ không liên lạc thêm. Bạch Sắt copy tin nhắn của Lưu Khải Thần dán vào khung đối thoại, cắn răng cắn lợi gửi đi cho Diệp Thanh Hân.

Bạch Sắt: Xin lỗi, tôi bất cẩn gửi ‘Tôi yêu anh’ đến điện thoại di động của bạn, nếu như bạn đồng ý, xin hãy tiếp nhận; còn nếu không, xin hãy trả nó về cho tôi.

Có nên khen Tiểu Bạch thông minh?

Đã từng là một đứa con gái liều lĩnh đi tỏ tình, bây giờ cũng học được phương pháp ‘cơ trí’ như thế.

Thật ra, cảm giác ‘yêu’ thầy Diệp hiện tại và ‘yêu’ thầy Diệp của năm đó không còn giống nhau, bởi vì … Cô đã lớn rồi!

*

Cho đến giờ cơm trưa, Bạch Sắt vẫn nhận được rất nhiều tin nhắn tỏ tình, có ba tin nội dung giống của Lưu Khải Thần như đúc! Chỉ có điều … không có tin nhắn của Diệp Thanh Hân.

Bạch Sắt thầm nghĩ, chắc thầy Diệp cũng coi tin nhắn này như một trò đùa.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Sắt cùng các bạn trở về phòng. Đi được nửa đường điện thoại trong túi cô rung lên. Bạch Sắt rút điện thoại ra kiểm tra, lòng có chút chờ mong … A! Đúng là thầy Diệp! Trả lời tin nhắn kia của mình ư???

Bạch Sắt mau lẹ nhận máy, ‘alo’ một tiếng.

“Bạn Bạch Sắt à, em chọn ngày hôm nay tỏ tình với tôi, thật sự quá thiếu thành ý đi!??” Ngữ khí của Diệp Thanh Hân mang theo chút ý cười.

Câu nói này có nghĩa là gì … Có ý gì? Bạch Sắt hoảng loạn, không dám suy nghĩ thêm, đành lấp liếm bằng một câu: “Thầy Diệp, Cá tháng tư vui vẻ!”

“Cá tháng tư vui vẻ!”

“Dạ!” Trong lòng Bạch Sắt phiền muộn.

Bản thân tỉ mỉ bày ra một lần ‘thăm dò’ tuyệt vời như vậy, đã sớm ‘OVER’ rồi ư??? 

Có lẽ cô ‘đã lớn’ nên không còn sự liều lĩnh như ngày xưa; cũng có thể bởi vì ‘đã từng một lần cự tuyệt’, nên cô sớm đã hết hi vọng, không dám đòi hỏi; cũng có lẽ vì qua nhiều năm trời, khó khăn lắm mới lấy lại được tự tôn, nếu như lần này lại bị từ chối, cô e rằng mình không cách nào sống nổi.

Đầu dây bên kia Diệp Thanh Hân cũng im lặng vài giây rồi mới nói tiếp: “Ngày mai có rảnh không? Tôi mời em ăn cơm. Lần trước em giúp tôi, tôi còn chưa cám ơn!”

“Dạ! Được!”

*

Tối hôm đó, để ăn mừng ngày Cá tháng tư, phòng 502 quyết định kéo nhau đi ăn lẩu.

Bốn nữ sinh kêu bốn chai bia, mỗi người một chai. Uống gần hết, cả đám hưng phấn hơn hẳn. Vừa ăn vừa tán gẫu, đề tài dĩ nhiên là kỳ thi lên nghiên cứu sinh. Bây giờ đã là tháng tư, mọi người đã bắt tay vào ôn tập, tuy nhóm ‘502’ các cô đã sớm có kế hoạch chu toàn, nhưng vẫn cảm thấy áp lực.

Chương Lan là người khởi xướng đề tài: “Tớ cảm thấy tớ đăng ký chuyên ngành Giáo viên Anh ngữ là được. Tốt nghiệp xong làm giáo viên tiếng Anh của một trường cấp ba là tuyệt vời, được nghỉ đông và nghỉ hè.”

Điền Phỉ Phỉ phản đối: “Là một giáo viên trung học, lương được mấy ngàn cơ chứ? Còn chưa bằng một góc phiên dịch đây!”

“Thế nhưng không áp lực như công việc đó!” Đổng Nguyệt bĩu môi, “Làm loại việc đó một thời gian dài chỉ có mà lao lực rồi chết sớm!”

Điền Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Tớ thật sự ghen tị với Tiểu Diệp đến chết mất, một bên phiên dịch, một bên làm thầy giáo. Không đủ tiền liền chạy qua Bộ Ngoại Giao, mệt mỏi thì đi về trường. Cuộc đời quá tươi đẹp!”

“Thôi đi. Cậu không có tố chất này, đừng nằm mơ!” Chương Lan lườm một cái.

“Đúng rồi! Lương Tiểu Diệp một năm là bao nhiêu vậy?” Điền Phỉ Phỉ lấy cùi chỏ chọc chọc Bạch Sắt, “Tớ nghe nói làm phiên dịch ở Bộ Ngoại Giao lương một năm bốn năm trăm ngàn đó!”

“Tớ làm sao biết được?” Bạch Sắt trả lời.

“Cậu không phát hiện được manh mối gì sao?”

Bạch Sắt ngẫm nghĩ một chút: “À! Tớ thấy thầy ấy lái chiếc xe hơn ba trăm ngàn!”

“Oaa… Còn trẻ như vậy đã mua được chiếc xe cả ba trăm ngàn??? Quả nhiên là người có tiền đồ! Tớ nghĩ thông rồi, sẽ theo chuyên ngành phiên dịch chuyên nghiệp, tốt nhất là theo thầy Tiểu Diệp! Thầy là người được Bộ Ngoại Giao phái đến làm giáo sư của trường Bắc Ngoại; nếu như theo thầy hướng dẫn, vậy khi tốt nghiệp không phải nắm chắc một chân trong Bộ Ngoại Giao sao.” Điền Phỉ Phỉ tinh mắt.

Đổng Nguyệt tán đồng: “Tớ cũng muốn theo Tiểu Diệp!”

“Cậu không sợ lao lực chết sớm?” Bạch Sắt hỏi ngược lại.

“Tốc độ kiếm được tiền nhiều như thế, không cần làm đến khi già, đã có đủ tiền chu du khắp nơi trên thế giới, làm sao có thể lao lực mà chết sớm chứ!” Đổng Nguyệt lay lay ngón tay: “Ba mẹ tớ làm một tháng cộng lại cũng chỉ năm ngàn, một năm chỉ hơn sáu chục ngàn. Nếu như tớ vào làm việc trong Bộ Ngoại Giao, một năm có năm trăm ngàn, bằng ba mẹ tớ kiếm tiền cả năm sáu năm.”

Bạch Sắt thăm dò: “Mọi người biết những nghiên cứu sinh được Tiểu Diệp hướng dẫn là ai không?”

“Là ai?” Tất cả đều cảm thấy hứng thú.

“Một người là Lưu Khải Thần, một người tên Bành Tĩnh Di, người còn lại là Lữ Lượng!” Bạch Sắt trả lời.

Đổng Nguyệt: “Oạch … Toàn là tinh anh??? Tớ cảm thấy áp lực lớn quá!”

Điền Phỉ Phỉ: “Mau ăn, mau ăn đi! Ăn xong đến lớp tự học! Tiểu Diệp là thần tượng của tớ, Lưu Khải Thần cũng là thần tượng của tớ, lần này nói gì thì nói tớ bắt buộc phải liều mạng!”

Chương Lan: “Tớ đã nói từ trước rồi … Các cậu nên hiện thực một chút … Vẫn nên trở thành giáo viên Anh ngữ thì hơn …”

Bạch Sắt lên tiếng: “Chương Lan, tại sao cậu lại thiếu tự tin đến thế? Chúng ta nên nhìn về phía Tiểu Diệp mà cùng nhau nỗ lực chứ ….”

“Chờ chút …. chờ chút!” Đổng Nguyệt cắt ngang, “Tiểu Bạch, tớ không nghe lầm chứ? Cậu cũng muốn làm sinh viên của Tiểu Diệp sao???”

“Tại sao các cậu thì được còn tớ thì không?” Bạch Sắt không phục: “Tớ muốn làm sinh viên của Tiểu Diệp, là sư muội của Lưu Khải Thần, là tinh anh trong tinh anh …”

Thật ra, cô vốn dĩ vẫn chưa cân nhắc về phương hướng thi nghiên cứu sinh, nhưng giờ đây chất cồn trong người kích thích, chớp mắt đã nghĩ thông.

Tại sao lại không chứ? Thầy Diệp là một giáo viên giỏi như vậy, tại sao cô không thể theo anh? Cô thích anh, thế thì đã sao? Thích anh thì tối ngày phải lẩn tránh anh sao? Cô muốn mỗi ngày ở trước mắt anh, được nhìn thấy anh. 

Bạch Sắt giờ khắc này dũng cảm gấp trăm lần.

Điền Phỉ Phỉ: “Tớ nói cậu nghe Tiểu Bạch à …. Mục tiêu của cậu ắt hẳn là trở thành ‘Sư mẫu’ của Lưu Khải Thần, không phải sư muội của Lưu Khải Thần.”

“Đúng! Đúng! Đúng!” Đổng Nguyện tán thành: “Nếu như cậu làm ‘Sư muội’ của Lưu Khải Thần làm sao có thể sánh vai cùng Tiểu Diệp? Anh ấy dám yêu đương sinh viên mình đang hướng dẫn ư? Điều này chắc chắn không thể nào chấp nhận được!”

“Đúng! Tiểu Bạch, tốt nhất cậu chọn ngành Giáo viên Anh ngữ cùng tớ đi!” Chương Lan tiếp tục dụ dỗ.

“Tớ nói các bạn yêu quý à … Mọi người nên hiện thực một chút!” Bạch Sắt buồn bã lên tiếng.

Cô đối với thầy Diệp đã không còn bất cứ sự tự tin nào nữa rồi, đã thua không ngóc đầu lên nổi.
Bình Luận (0)
Comment