Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 111

Ngày thứ hai đi học lại, Điềm Tâm mang theo đôi mắt gấu trúc bước vào lớp học. Thẩm Tâm vừa nhìn thấy thần sắc người nào đó như âm hồn lơ lửng tiến tới chỗ ngồi một cách nhẹ nhàng, ôm ngực hoảng sợ:

- Điềm Tâm, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế này?

- Không có gì.

Điềm Tâm cúi đầu lấy sách vở ra bàn, thơ thẫn đáp lại. Vốn là hôm trước sẽ qua nhà Trần Diệc Nhiên học thêm nhưng cô lại không có tâm trạng tới đó, còn nghĩ rằng ít nhất Trần Diệc Nhiên sẽ nhắn tin hay gọi điện cho cô hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng chẳng có gì.

Điềm Tâm nặng nề thở ra, có lẽ anh ấy rất vui khi được thoát khỏi cô.

- Rốt cuộc là làm sao? Cậu có bao giờ như vậy đâu.

Thẩm Tâm lo lắng nhìn bộ dạng của Điềm Tâm, hơi ngập ngừng nhưng cũng đánh bạo hỏi một câu:

- Trong trường vừa mới đồn rằng cậu ở bên ngoài hẹn hò với một người, còn đi ăn ở trước cổng trường học, có phải vậy không? Nhưng tên kia là ai, Trần Diệc Nhiên ư?

Điềm Tâm quay đầu, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn Thẩm Tâm chăm chú, cất giọng yếu ớt:

- Nếu hẹn hò với Trần Diệc Nhiên thật thì tớ còn vui mừng không kịp, còn phải mệt mỏi như vậy sao?

- Nói cũng phải...

Thẩm Tâm gật đầu, đưa tay kéo Điềm Tâm, nhỏ giọng hỏi:

- Vậy người cậu đi chung là ai?

Điềm Tâm uể oải đáp:

- Là Trần Diệc Nhiên.

- Vậy giữa hai người...

- Chỉ là đi ăn khuya, không có hẹn hò nào ở đây cả.

Điềm Tâm bất đắc dĩ giải thích với Thẩm Tâm:

- Đi ăn xong anh ấy đưa tớ về nhà, rồi cự tuyệt tớ thêm một lần nữa.

Ngay lập tức biểu cảm của Thẩm Tâm như đang nhìn người ngoài hình tinh:

- Cậu lại thổ lộ với anh ta đấy à?!

Điềm Tâm quay đầu xếp sách vở, không nói chính là thừa nhận.

- Cậu thích Trần Diệc Nhiên đến vậy sao?! Rốt cuộc anh ta có điểm nào đáng để cậu khổ sở đến vậy!

Thẩm Tâm có chút tức giận chất vấn Điềm Tâm nhưng vừa thấy bộ dạng chán chường của cô, lại không đành lòng, cuối cùng thở ra một hơi, vỗ vai Điềm Tâm an ủi:

- Đừng buồn nữa, Trần Diệc Nhiên không thích cậu nhưng trường mình còn nhiều nam sinh thích cậu cơ mà, Tô Việt không phải rất được sao?

- Được rồi, đừng nói nữa, tâm trạng tớ đang không tốt.

Điềm Tâm lật sách giáo khoa, mắt dán vào đó giả vờ đọc sách. Thẩm Tâm thấy cô nằm bò trên trên bàn học không nhúc nhích, trong lúc đó chỉ biết im lặng.

Thời điểm tan học, Trần San San đột nhiên chạy đến lớp tìm Điềm Tâm...

- Điềm Tâm, Điềm Tâm!

Trần San San đứng ôm cửa sau gọi khẽ, còn vẫy tay với cô. Điềm Tâm quay lại nhìn Trần San San, do dự một chút rồi đi tới cửa sau, miễn cưỡng nhoẻn miệng cười với Trần San San:

- San San, tìm tớ hả?

- Ừ, hôm biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, anh tớ có chụp ảnh lại cho chúng ta nhưng không có mã tài khoản QQ của cậu, vì vậy nhờ tớ đưa cho cậu.

Trần San San cười vui vẻ nhét vào tay Điềm Tâm một tờ giấy, nói rằng:

- Đây là mã tài khoản tài khoản QQ của anh ấy, cậu kết bạn rồi nói anh ấy gửi ảnh cho cậu.

Điềm Tâm cúi đầu nhìn dãy số ghi trong tờ giấy, hơi im lặng sau đó mới thấp giọng:

- Cảm ơn cậu.

Trần San San cười cười:

- Không có gì!
Bình Luận (0)
Comment