Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 152

- Anh...anh...đêm qua anh lại ngủ cùng em?!

Điềm Tâm hoảng sợ lùi về sau hai bước, há miệng nhìn Trần Diệc Nhiên

- Làm sao vậy?

Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, nghiêng người về phía cô.

- Anh...!

Điềm Tâm lập tức nghẹn lời, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Trần Diệc Nhiên, trong khi bên kia không hề yếu thế đưa đôi mắt tĩnh mịch nhìn về phía cô. Cuối cùng Điềm Tâm thất bại đầu hàng, yếu ớt nói:

- Sao anh lại ngủ cùng giường với em?

Trần Diệc Nhiên nâng đôi môi lên tạo thành đường cong đẹp mắt, đôi lông mày hơi chau lại, giọng nói mang theo tia trêu ghẹo:

- Chính xác mà nói, là em theo anh ngủ cùng một giường, hơn nữa giường này còn là của anh.

- Nhưng mà không phải em muốn vậy, đêm qua vừa lên xe em đã ngủ mất rồi nên chuyện gì xảy ra em cũng không biết, khi nào về tới đây lại càng không.

Điềm Tâm mở to đôi mắt vô tội nhìn anh:

- Hơn nữa anh có thể đưa em tới nhà trọ mà!

- Em cho rằng anh không muốn sao?

Trần Diệc Nhiên chậm rãi bước tới gần Điềm Tâm, đưa tay ra bóp nhẹ cằm của cô, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào cô nói:

- Là ai đêm qua nhất quyết ôm eo anh không buông tay, làm anh đưa em tới đó cũng không chịu xuống?!

- Sao...

Điềm Tâm giật mình lui người về phía sau, không biết vì sao cô có cảm giác giờ phút này Trần Diệc Nhiên đang mang theo một tia nguy hiểm. Trần Diệc Nhiên hơi cúi người, chóp mũi của anh gần như chạm vào mũi của cô, từ trong miệng phun ra vài chữ:

- Hơn nữa, cho dù anh có nhéo mặt, bóp eo nhưng em vẫn lì lợm ngủ như một con heo...

- Cái gì?

Điềm Tâm cười xấu hổ, thảo nào cô có cảm giác trên mặt và ở hông hơi đau, thì ra là bị người này dùng sức bóp!

- Bình thường em ngủ rất tốt nhưng hôm qua có chút mệt mỏi, nên chuyện đêm qua đều quên hết, anh cũng hiểu mà.

- Ừ.

Từ trong hơi thở nhẹ nhàng, Trần Diệc Nhiên hừ ra một chữ, sau đó lại tiếp tục nói:

- Huống chi ở nhà trọ chăn mền đều không có, ngày hôm qua đã trễ như vậy anh cũng không có hứng thú đi mua chăn mền.

- Haha...em hiểu mà.

Điềm Tâm bật cười rồi gật gù cái đầu, đôi mắt trong veo nhìn qua gương mặt tuấn lãng của Trần Diệc Nhiên, chóp mũi có chút hồi hộp toát mồ hôi.

- Hiểu là tốt!

Trần Diệc Nhiên buông tay ra khỏi cằm Điềm Tâm, nhìn qua đồng hồ một chút sau đó điềm nhiên không có việc gì, thản nhiên nói:

- Không còn sớm nữa, giờ đi ra ngoài ăn trưa, ăn xong anh còn muốn trở về ngủ bù.

Điềm Tâm rất tán thành, mỉm cười gật đầu:

- Được!

Đôi mắt của Trần Diệc Nhiên xuất ra một tia giảo hoạt không dễ phát hiện, bờ môi mỏng hơi câu dẫn thành một đường cong hài lòng, rất tự nhiên quay người đi ra cửa.

Điềm Tâm chú ý đi sát bên anh, trên đường đi cô càng nghĩ càng thấy không đúng, chẳng lẽ lúc ngủ quên cô có ôm người này sao? Hình như không có, cô chỉ nhớ rõ từ nhỏ đến lớn mỗi lần thức giấc là mấy con gấu bông trên giường đều bị cô đạp rớt xuống sàn nhà...
Bình Luận (0)
Comment