Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 183

Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ một chút, đôi mắt đen láy sâu thẳm liếc về phía Điềm Tâm - trong ánh mắt có chút quái đản, nhịn không được liền mỉm cười, cái cô gái này, đoán chừng đang muốn trút giận lên tên bác sĩ kia đây.

Ừm...dù sao cũng không ảnh hường gì đến bản thân, tại sao lại không chứ?

Trần Diệc Nhiên tiếp tục vẻ mặt bình thản nhìn anh bác sĩ cười cười, dửng dưng nói:

-Không sao đâu, dù sao tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, cậu trả lời cho cô ấy đi.

Bác sĩ xấu hổ, chẳng phải vừa nãy hắn mới an ủi cô sao? Ai lại muốn đi thảo luận vấn đề này với một cô bé nửa trẻ con nửa người lớn vậy chứ? Chỉ có loại người cầm thú giống như Diệc Nhiên mới có thể ra tay như vậy.

-Bác sĩ?

Điềm Tâm thấy anh bác sĩ một hồi lâu không nói gì, chỉ thấy lau lau mồ hôi trên trán, nhịn không được liền cất tiếng:

-Mau trả lời đi, đừng xấu hổ nữa, chẳng phải anh cũng vừa mới nói, tất cả mọi người đều là người trưởng thành sao, có gì mà phải ngại. Anh là bạn học của anh Diệc Nhiên, vậy ra cũng lớn hơn em vài tuổi rồi, thích gì cứ nói thẳng, em sẽ không cười nhạo anh đâu...

Trần Diệc Nhiên nghe xong lời này liền bật cười, chỉ là ngồi một bên cố gắng để không bật cười ra tiếng thật là quá khổ sở.

Anh bác sĩ không ngừng dùng ống tay áo blouse mà lau mồ hôi trên trán, bị Điềm Tâm thúc giục lắm, lúc này mới mở miệng lí nhí như tiếng muỗi bay, giọng trầm thấp đáp:

-Anh thích loại siêu mỏng...

-A... - Điềm Tâm gật gật đầu như có chuyện lạ, sau đó vẻ mặt thành thật hỏi thăm:

-Tại sao vậy?

Gương mặt thanh tú của vị bác sĩ lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt chuyển sang nhìn Trần Diệc Nhiên, ý muốn hắn ngăn vợ mình lại. Chỉ tiếc, Trần Diệc Nhiên có lẽ đã tiếp tục công việc gõ bàn phím rồi, việc sử dụng ánh mắt cơ bản đã không có tác dụng. Anh ta thực tình không ngờ rằng, Trần Diệc Nhiên vì nén cười quá cực khổ nên mới giả bộ cúi đầu nhìn bàn phím đấy.

Điềm Tâm tinh mắt, liếc nhìn thấy bả vai Trần Diệc Nhiên không ngừng rung rung, chỉ là anh bác sĩ kia đang tìm cách để đối phó với cô nên vội vàng liếc đi, không phát hiện Trần Diệc Nhiên đang giả bộ.

-Bác sĩ, tại sao vậy?

Điềm Tâm tiếp tục ánh mắt hiếu kì mà nhìn anh ta.

-Bởi vì...bởi vì...

Anh bác sĩ lắp bắp, nhăn nhăn nhó nhó mà nhỏ giọng nói:

-Ừm...cảm giác tương đối thích...

"Phốc——!!" - Trần Diệc Nhiên rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Điềm Tâm cũng rút cuộc cũng không nhịn được cười, vừa mới đây còn nghiêm túc, giả bộ hiếu kì nhưng trong giây lát đã sụp đổ hoàn toàn.

-Ha ha ha...Bác sĩ, em biết rồi, đây, siêu mỏng đây, tặng cho bác sĩ đấy!!

Điềm Tâm cười đến rung cả giường, móc trong túi ra cái hộp có chữ "siêu mỏng" nhét vào tay anh bác sĩ, tiếp tục cười lớn.

Anh bác sĩ trong đầu xám xịt mà nhìn hai người bọn họ, không hiểu bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì.

Đợi đến lúc anh ta cúi xuống nhìn cái hộp trong tay có bốn chữ "Kẹo đường tinh thú", mới lờ mờ nhận ra...

Vật này...vật này...

Mười ngón tay anh ta lập tức mở hộp ra, bên trong có quả mận bắc được cắt thành lát mảnh giống như miếng kẹo mỏng, lúc này rốt cuộc mới hiểu cái này ghi "siêu mỏng" là có ý gì.

Anh bác sĩ lại tiếp tục ngẩng lên nhìn bộ dạng Điềm Tâm và Trần Diệc Nhiên cười đến nỗi không thể nào ngưng được, cảm giác lần kiểm tra phòng lần này giống như "Gió rền vang Dịch Thủy Hàn, tráng sĩ vừa đi nay không còn nữa"...
Bình Luận (0)
Comment