Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 192

Trong văn phòng, các bác sĩ khác và các y tá đều giả bộ đang làm việc rất nghiêm túc, nhưng thực ra ai nấy đều đang cố nén cười.

Anh bác sĩ cố gắng kiềm chế để tinh thần được trầm tĩnh trở lại, cuối cùng thở một hơi dài, cầm lấy cái túi trong ngăn kéo, cười híp mắt đi đến trước mặt mọi người:

-Đến đây, đến đây, đến đây, tôi phát kẹo cho này, bệnh nhân giường chín vừa xuất viện cho đấy, mọi người cứ thoải mái ăn nhé...

Anh bác sĩ vừa nói vừa đem mấy hộp kẹo trong túi phân phát trên bàn làm việc của các bác sĩ, hộ lý khác. Hắn cứ bình tĩnh phát xong cả một túi kẹo trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Tất cả các bác sĩ, hộ lí trong đầu đầy khó hiểu mà nhìn mấy cái hộp trên bàn làm việc, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, thì ra thứ này là kẹo ư...

Haizz, đôi vợ chồng nhỏ vừa mới xuất viện kia, thật là thú vị!

Điềm Tâm ngồi trên ô tô của Trần Diệc Nhiên, bất ngờ hắt hơi một cái.

-Ôi...hắt hơi một cái mà vết mổ cũng đau nữa... - Điềm Tâm sụt sịt, đau đến khom cả người không dám ngồi thẳng lên:

-Nhất định có người đang nói xấu em, nếu không thì em đã không hắt hơi rồi!

-Cũng không chừng là có người đang nhớ em đấy. - Trần Diệc Nhiên vừa lái xe vừa thuận miệng trả lời.

-Nếu mà có người nhớ em thì em đã hắt hơi hai cái rồi! - Điềm Tâm tỏ vẻ hết sức nghiêm túc mà nói với Trần Diệc Nhiên, sau đó suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói:

-Giờ mà có người nghĩ đến em, em hắt hơi hai cái thì đau chết mất.

-Điềm Tâm à, con nằm viện cũng cả tuần không đi học được, xem chừng lại phải học bù nửa tháng nữa mới có thể đến trường, chương trình học phải làm sao để theo kịp bây giờ... - Bố Điềm Tâm ngồi ghế cạnh Diệc Nhiên, vẻ mặt lo lắng quay đầu lại nhìn cô.

-Bố, bố đừng lo... - Điềm Tâm nhìn bố cười cười, vẻ mặt tràn đầy tự hào nói:

-Mấy ngày nay nằm viện nhưng mỗi ngày con đều làm bài hết đó bố! Anh Diệc Nhiên thì lúc nào cũng để mắt tới con, nhất định không sao đâu bố à...

-May mà có Diệc Nhiên, mấy năm nay thành tích của con tăng lên không ít! - Bố Điềm Tâm tiếp tục nói:

-Để bố tìm trường luyện thi ở thành phố N cho con, khi nghỉ đông thì con đến đó ôn luyện một chút, cái trường đó luyện thi rất tốt, thấy nhiều đứa đi học về bảo thành tích tăng lên đáng kể đấy!

-Hả? - Điềm Tâm sửng sốt nhìn bố cô, giọng yếu ớt:

-Kì nghỉ đông con có thể học bù ở chỗ anh Diệc Nhiên mà bố!

-Con gần nửa năm nữa là hết cấp ba rồi, với lại Diệc Nhiên ban ngày còn phải đi làm, sao có thời gian quản con đây?

Bố Điềm Tâm hơi nhíu mày, nghiêm túc nói:

-Quyết định vậy đi, con cố gắng học cho tốt, đừng gây thêm phiền toái cho Diệc Nhiên nữa.

-Con... - Điềm Tâm thấy bộ dạng nghiêm túc của bố mình, định mở miệng nhưng rồi lại không dám nói gì, lại ngẩng đầu nhìn tấm lưng Trần Diệc Nhiên đang lái xe, không biết tại sao cô lại cảm thấy trong lòng có chút trống trải.

Hắn lúc nãy đến giờ thật không giúp cô phản bác lấy một câu, chẳng lẽ hắn cũng mong cô đến thành phố N sao?
Bình Luận (0)
Comment