Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 211

Trần Diệc Nhiên đứng nguyên tại chỗ chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Chạng vạng tối gió ngày càng mạnh, từng đợt gió đêm tạt vào lòng Điềm Tâm có chút lạnh. Vệt nước mắt trên mặt cũng bị nước thổi khô, đưa tay sờ lên chỉ là một vùng lạnh buốt.

- Em hiểu rồi, hiểu rõ ý của anh.

Điềm Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt không có nước.

- Dù sao điện thoại di động của em cũng bị thầy giáo lấy rồi, đúng lúc anh không cần liên hệ với em rồi, nhận được tin của em có lẽ anh cũng rất buồn bực. Rõ ràng không muốn quay về, nhưng lại không thể không về, nói chưa được hai ba câu anh đã hối em đi làm bài tộc.

- Hiện tại vừa hay, đến khi kỳ thi đại học kết thúc, hai ta cũng không cần ai liên hệ với ai.

Điềm Tâm quay đầu đi, nhìn cây tùng bị gió thổi mà có chút cong người, giọng nói đầy kiên quyết:

- Em sẽ theo ý anh, nỗ lực thi đậu vào trường đại học N, sau đó đến thành phố N, nói không chừng còn có thể gặp được một người còn tốt hơn anh. Trần Diệc Nhiên, lần sau chúng ta gặp lại cứ xem như không quen biết.

- Điềm Tâm...

Giọng nói của Trần Diệc Nhiên có chút đắng chát.

- Đừng nói nữa...

Điềm Tâm nhìn biểu cảm của Trần Diệc Nhiên, trong lòng lại nhói đau một trận.

- Đừng nói những lời đại loại như không đành lòng, miễn cho lần sau anh lại nói là nhất thời xúc động.

Sau khi nói xong những lời này thì cô liền quay người rời đi. Chỉ để lại Trần Diệc Nhiên đứng trong gió, ánh mắt lúc sáng lúc tối lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô.

Đêm hôm đó sau khi Điềm Tâm về nhà, nằm trong gian phòng không người gào khóc, sau đó trong lòng âm thầm tề, cô nhất định phải thi đậu vào đại học N. Rời khỏi nơi xui xẻo này, một lần nữa bắt đầu một tình cảm mới.

Cô nhìn mình trong gương đã khóc đến mức sưng đỏ cả mắt, bờ môi cũng hồng hồng sưng tấy lên.

Nhịn không được lại nghĩ đến lúc Trần Diệc Nhiên ôn nhu hôn mình. Nghĩ một lúc cô lại lắc đầu, phì, còn nhớ đến anh ấy làm gì, cứ xem như nụ hôn đầu của cô bị chó cắn đi.

Từ đây đến lúc thi đại học càng ngày càng gần, sau khi Điềm Tâm hạ quyết tâm muốn thi vào đại học N thì quả nhiên giận dữ đến nghẹn. Mỗi ngày ngoại trừ nghe giảng thì là luyện đề, sau khi điện thoại không có bên người cũng mất đi một phần lo lắng, thật sự chuyên tâm hơn nhiều.

Trong nháy mắt đã đến kỳ thi đại học. Đầu tháng sáu, khí trời thành phố Z đã nóng lên.

Điềm Tâm mang một chiếc áo T-shirt trắng, một chiếc quần jean short, sau khi thi xong môn cuối cùng, lúc bước ra khỏi trường thi nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Ba năm học cấp ba tựa như chỉ là hình thức, cuối cùng hoa cũng đơm trái.

- Điềm Tâm, thi được không.

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Điềm Tâm. Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trần San San, cô ấy và cô cùng một điểm thi, chỉ là không cùng phòng. Lúc này cô ấy đang mang cặp sách, vẻ mặt thoải mái chạy về phía cô.

- San San. - Điềm Tâm cười cười, gật đầu nói - Cũng ổn, nhiều bài tớ đã làm qua rồi.

- Ha ha. Vậy thì cậu không làm sai đâu. - Trần San San vỗ vỗ bả vai Điềm Tâm nói - Ba tháng cuối cùng này thành tích của cậu thật tăng vọt đấy, thế nào, thi vào đại học N không có vấn đề đâu.

- Có lẽ, cậu thì sao? Thi thế nào?

Điềm Tâm cươi cười, thuận miệng hỏi.

- Ài, cũng thế, còn có thể thế nào.

Trần San San nhếch miệng, có chút bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm nói:

- Có lẽ cậu không biết, anh của tớ mấy ngày này còn khẩn trương hơn cả bố mẹ tớ.
Bình Luận (0)
Comment