Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 240

- Đồ ngốc...

Ánh mắt Trần Diệc Nhiên tràn đầy ôn nhu và cưng chiều. Anh giống như bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó hơi cúi dầu đặt môi mình in lên môi cô, lẩm bẩm nói:

- Chúng ta cứ ở chung một chỗ đi.

- Ừ.

Điềm Tâm lòng đầy vui mừng ngẩng đầu hai tay chuyên chú ôm eo Trần Diệc Nhiên, nghiêm túc cẩn thận cảm thụ chiếc hôn ôn nhu của anh.

Chỉ là lúc cô đang u mê chìm trong cuộc hôn Trần Diệc Nhiên lại đột nhiên dừng lại.

Điềm Tâm có chút nghi ngờ mở mắt, nhìn anh đầy xoắn xuýt đáy lòng không nhịn dược mà "lộp bộp" một cái, vội vàng mở miệng nói:

- Làm sao thế? Anh không lập tức nói hối hận chứ?

Trần Diệc Nhiên cũng hơi ngơ ngác một chút, nhìn Điềm Tâm như một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng thì không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa xoa mặt cô, lắc đầu nói:

- Không, về sau anh cũng không nói như vậy nữa.

- Chuyện này, anh làm sao thế.

Điềm Tâm có chút xấu hổ nhìn anh ngập ngừng cả buổi cũng không hỏi vì sao đột nhiên đang hôn lại dừng.

- Anh bị cảm.

Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng người qua, nằm xuống giường rồi đưa tay đỡ trán mình, nhắm mắt lại hữu khí vô lực nói:

- Cứ hôn em như vậy sẽ lây bệnh cho em mất.

Điềm Tâm hơi quay đầu nhìn đôi lông mi thanh tú của anh hơi nhăn lên, đôi mặt kia tĩnh mịch nhắm chặt.

Cô không biết lấy dũng khí từ đâu xoay ngời một cái nằm trên người Trần Diệc Nhiên, đôi tay nhỏ bé ôm khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc nhìn anh, giọng nói thanh thúy:

- Anh cũng đã hôn rồi, lây bệnh cũng đã sớm lây rồi, còn lo lắng gì chứ.

Trần Diệc Nhiên hơi mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn cô. Lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì Điềm Tâm đã cúi người dán môi mình lên môi anh.

Trần Diệc Nhiên cảm nhận được một cảm xúc ấm áp, mềm mại. Cô nhóc một giấy trước biểu cảm còn quật cường nay lại hóa thân thành sói xám, không chút khách khí chiếm tiện nghi của anh.

Đôi mắt làn lạnh của anh không nhịn được mà lộ ra nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại mình thêm một chút, sau đó thì thầm:

- Nếu em đã không lo lắng thì anh cũng không khách khí.

Nói xong anh trở mình, đặt Điềm Tâm ở dưới thân, chiếc lưỡi mềm mại nhanh chóng thăm dò vào miệng Điềm Tâm. Máu của cô dọc theo động mạch đến từng dây thần kinh trong nháy mắt lan khắp toàn thân.

Từng cảm giác choáng váng không ngừng truyền đến, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình ngày càng cao.

Chỉ sợ lần này thật sự bị lây cảm rồi...

Điềm Tâm nghĩ như vậy nhưng trong lòng thì tràn đầy hạnh phúc, đây là người cô thích, cũng đã trọn vẹn ba năm rồi rốt cuộc anh cũng đã thừa nhận thương cô.

Hôn môi là chuyện ngọt ngào đến cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment