Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 297

“Thật ra tớ… Hôm nay tớ đến để tặng đồ.” Lâm Sở Sở giống như đang cố hết sức lấy dũng khí, đưa lá thư tình trong tay ra trước mặt Thẩm Thi, sau đó nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, nói với cậu: “Xin… Xin cậu nhận lấy lá thư này…”

“Cái này…” Thẩm Thi duỗi hai ngón tay trắng nõn thon dài kẹp lấy lá thư kia, sau đó lại liếc nhìn Lâm Sở Sở một cái, mỉm cười nói: “Cám ơn cậu…”

“Không cần khách khí, không cần khách khí!!” Lâm Sở Sở vội vàng xua xua tay, nói với Thẩm Thi: “Đây là thư tình của Trương Tiểu Hoa lớp bên cạnh nhờ tớ đưa cho cậu, tớ chỉ biết nhà cậu ở gần đây, cho nên do dự một hồi vẫn không gõ cửa, mãi cho đến khi nhìn thấy chị.”

“Lớp bên cạnh?” Thẩm Thi hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn bức thư tình trong tay mình, giọng điệu lạnh lùng: “Không phải cậu viết?”

“Không phải, không phải.” Lâm Sở Sở vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

“Nha… Vậy cậu hãy chuyển lời đến cô ấy giúp tớ, cậu cứ nói rằng, tớ không thích loại hình con gái như cậu ấy.” Thẩm Thi nhét bức thư tình trả lại vào tay Lâm Sở Sở, lạnh lùng nói với cô ấy.

“Cái này…” Vẻ mặt Lâm Sở Sở lúng túng không biết phải làm sao nhìn cậu.

Tròng mắt Điềm Tâm hơi đảo quanh, giống như ngửi được mùi mờ ám từ mấy câu nói vừa rồi của Thẩm Thi.

“Ai nha, Sở Sở đi một chuyến thật xa đến đây cũng không phải chuyện dễ dàng, chị mới đi có một lúc mà đã mồ hôi đầm đìa, nào nào, mau vào trong ngồi một chút đi.” Điềm Tâm duỗi cánh tay, ôm lấy cổ Sở Sở, không để cô ấy kịp nói gì đã kéo vào trong nhà Thẩm Tâm.

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thi lóe sáng rồi biến mất, cậu hơi trầm ngâm một lát, sau đó không nói gì, đi theo sau hai người kia bước vào, đóng cửa lại.

“Tiểu Thi, chị em đâu?” Điềm Tâm cũng không khách sáo, sau khi đi vào liền trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy một quả táo trên bàn, cắn một ngụm.

“Chị ấy đi hẹn hò với Lục Dật Tiêu rồi.” Thẩm Thi có chút bất đắc dĩ nhìn cô, giật lấy quả táo trong tay cô, cằn nhằn: “Nói chị bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu sửa, ăn táo thì phải gọt vỏ, nhiều thuốc trừ sâu như vậy, chị không sợ có ngày chết vì ăn hay sao.”

“Hi hi, không phải mấy trái táo này đều đã được rửa rồi sao?” Điềm Tâm có chút vô lại nhìn cậu cười cười, ngượng ngùng nói.

“Rửa rồi thì cũng đâu hết được?” Thẩm Thi vừa cầm dao, nghiêm túc gọt táo cho Điềm Tâm, vừa thuận miệng nói: “Chị cho rằng thuốc trừ sâu chỉ cần rửa là có thể hết được hay sao?”

Gọt xong, cậu đưa táo trong tay cho Điềm Tâm, nói: “Cầm lấy, ăn đi.”

“Cảm ơn nhé.” Điềm Tâm nhận lấy táo, vui sướng cắn một miếng.

Thẩm Thi quay đầu lại nhìn Lâm Sở Sở vẫn còn đang kinh ngạc đứng yên ở cửa nãy giờ, thản nhiên nói: “Còn đứng ở đó làm gì? Tới đây ngồi đi, cậu muốn ăn táo không, tớ gọt cho cậu một quả.”

“Không cần, không cần. Không cần khách sáo.” Lâm Sở Sở liên tục xua tay.

“Không có gì.” Thẩm Thi cúi đầu, tay nghề nhẹ nhàng thuần thục gọt thêm một quả táo, đưa cho Lâm Sở Sở.

“Như vậy... Cảm ơn bạn học Thẩm!” Lâm Sở Sở ngượng ngùng cười cười, sau đó quay đầu nhìn Điềm Tâm: “Chị... Cô ấy không phải chị của cậu hay sao?”

“Ừm??” Thẩm Thi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sở Sở, sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười quyến rũ với cô ấy: “Dĩ nhiên không phải, cô ấy là bạn gái tớ.”
Bình Luận (0)
Comment