Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 322

Toàn bộ căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Trần Diệc Nhiên nhìn cô ngủ khôn hề phòng bị gì cả liền nhịn không được lắc đầu. Anh cố tình đợi thêm một lát, khi xác định cô đã ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút tay mình ra.

Cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, mới có 9 giờ tối.

Gia hỏa này cũng đã ngủ như một con heo rồi.

Trần Diệc Nhiên ngồi bên cạnh, nhìn cô ngủ say trrong lòng liền cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt cô, sau đó lại nhéo mũi cô, rồi sau đó cười cười, duỗi tay tắt đèn, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nhắm mắt lại, cố gắng bắt bản thân chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì tối qua ngủ quá sớm nên sáng hôm sau chưa đến 6 giờ cô đã tỉnh dậy.

Lúc tỉnh dậy, thấy trần nhà cũng như nội thất xung quanh khác lạ liền ngây ngốc hồi lâu, cố gắng tự hỏi mình đang ở đâu, sau đó ký ức mới chậm rãi tái hiện lại trong đầu cô.

Ngô…… Hình như là cô đang ở khách sạn Hoàng gia …… Không biết đêm qua cô đã ngủ lúc nào, cô không hề nhớ là đã bị Nhiên ca ca đuổi về phòng mình……

Cô cứ miên man trong dòng suy nghĩ, rồi đọt nhiên xoay người, hiện ra trước mặt cô là một khuôn mặt thanh tú, đẹp dẽ đang ngủ.

Trong lòng cô kinh ngạc một chút, rồi theo phản xạ liền cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình.

Quần áo đều vẫn còn nguyên a……

Cô vẫn chưa hết kinh hồn mà vỗ vỗ ngực mình, cô đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Diệc Nhiên đang ngủ, có lẽ anh đang ngủ mơ nên lông mi hơi run nhè nhẹ, mũi dọc dừa, khóe môi hơi hơi cười, dường như anh đang có một giấc mộng đẹp.

Cô nhịn không được liền vươn tay lên, vuốt vuốt dọc theo mũi anh, vẽ hình dáng của cô. Khi đến môi, bờ môi mỏng đó không hề báo trước mà há ra, ngậm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô.

Cặp mắt sâu thẳm ấy thản nhiên mở ra, đáy mắt là tràn đầy ý cười.

Cô cảm thấy đầu ngón tay mình truyền đến một cảm giác ấm áp. Anh ngậm những ngón tay cô trong miệng rồi như có như không mà dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm, từng đợt cứ thế theo đầu ngón tay truyền về đén trái tim.

“Anh…… Anh tỉnh……” Giọng nói cô có chút hoảng loạn, cô nhanh chóng rút tay mình ra, có chút co quắp bất an mà nhìn hắn.

“Phải……” Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng sau đó cũng không nói thêm gì.

Một buổi sáng bình yên, những tia nắng đang cố xuyên qua tấm rèm vẫn đang đóng tạo nên một tia kim sắc lung linh. Trong phòng thì rất yên ắng chỉ có thể nghe được nhịp tim hai người đang đập.

“Cái kia…… Cái kia…… Sao anh lại ngủ trên giường em a??” Cô cẩn thận mở miệng, đánh tan bầu không khí trầm mặc này.

Khuôn mặt Trần Diệc Nhiên liền lập tức trở nên tốt hơn, anh cười như không nhìn cô, vươn tay nắm lấy cằm cô, nói: “Em xác định là anh ngủ trên giường em chứ không phải em ngủ trên giường anh??”

“Ách……” Cô lập tức ngây cả người.

Đêm qua cô thật sự không nhớ gì hết, hình như là sau khi tắm rửa xong liền uống một ly nước trái cây màu đỏ rồi sau đó cô không biết gì nữa ……
Bình Luận (0)
Comment