Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 334

"Ừ..." Điềm Tâm không nghĩ nhiều, xoay người xuống giường, đi theo Trầm Tâm đi ra ngoài cửa.

Đêm hôm nay bên ngoài không trăng, chỉ nhờ ánh sáng mờ nhạt của đèn đường lóe trong đêm.

Điềm Tâm đi theo Trầm Tâm, đi mãi đi mãi, đột nhiên phát hiện phương hướng hình như có gì đó sai sai...

"Này... Tiểu Điềm Tâm..." Điềm Tâm níu lại cánh tay của cô, mắt nghi ngờ nói: "Nhà WC không phải đường này, chúng ta nên đi qua đường bên kia."

"Ít nói nhảm, đi theo tôi." Trầm Tâm trở tay lôi bả vai cô, không nói gì đem cô đi vào đường nhỏ bên cạnh.

Ở kí túc xá của các cô hai bên phía trái phải đều có một con đường nhỏ, đi qua đường nhỏ này, đi thẳng đường này có thể sẽ gặp chỗ ở của các huấn luyện viên.

"Tôi đi, cậu muốn đi đâu? Bên kia có người canh gác." Điềm Tâm thấp giọng, cào thắc lưng, đi theo phía sau lưng Trầm Tâm mi nhỏ giật giật trên đường đi.

"Hư..." Trầm Tâm đột nhiên níu cánh tay Điềm Tâm, ngừng lại.

Bụi cỏ trước mắt các cô run động, sau đó hai người huấn luyện viên cùng đi đến.

"Đi..." Trầm Tâm đẩy đẩy Điềm Tâm, tiếp tục đi về phía trước.

"Sư cô... Rất giống người đội đặc nhiệm..." Điềm Tâm vuốt lồng ngực điều chỉnh hơi thở, cảm thấy tim mình như nhảy loạn.

Nhìn thấy các huấn luyện viên đến chỗ này ngày càng gần, Trầm Tâm kiểm tra hai bên một lần, sau đó lôi Điềm Tâm trốn vào góc tối.

“Cậu..." Điềm Tâm đang chuẩn bị mở miệng nói, Trầm Tâm liền bỏ vào tay cô một cái điện thoại.

"Ngọa cái rãnh!!?" Điềm Tâm tròn mắt nhìn cái điện thoại trong tay sau đó, nháy mắt liền sáng lên, "Chẳng phải là đã bắt bỏ điện thoại rồi sao, cậu còn mang theo?? Chúa ơi, điện thoại di động ở đây có phải tốt không chứ??"

"Ít nói nhảm, nhanh lên tôi cho cậu nói chuyện với Trần Diệc Nhiên, tôi bị cậu làm lộ." Trầm Tâm liếc cô một cái.

"Không phải nơi này không có tín hiệu sao??" Điềm Tâm một bên nửa tin nữa ngờ muốn xem chỗ cài đặt, một bên bấm số Trần Diệc Nhiên.

"Tín hiệu chỉ bị che ở trại ký túc xá của sinh viên, cậu cũng tinh các huấn luyện viên giống Tiểu Long Nữ sao?" Trầm Tâm hạ giọng nói: "Nhanh lên, đã lâu không gặp rồi."

"Ừ..." Điềm Tâm nhấn dãy số gọi Trần Diệc Nhiên

Như thường ngày, điên thoại vừa vang lên hai tiếng liền có người nhận

Trong loa truyền đến giọng nói trầm thấp mà quen thuộc của Trần Diệc Nhiên: "Xin chào, ai vậy?"

Điềm Tâm nhất thời có cảm giác nóng ở khoang mũi, đã ba ngày không nghe giọng của anh, cảm giác như đã trôi qua cả một thế kỷ.

"Nhiên ca ca..." Điềm Tâm thấp giọng, có chút khàn khàn

"Điềm Tâm!??" Giọng nói Trần Diệc Nhiên có chút kinh hỉ vang lên.

"Đúng, là em..." Điềm Tâm bắt đầu khụt khịt, nhỏ giọng đáp.

"Hai ngày nay tại sao không gửi tin nhắn cho anh? Gọi điện thoại cho em cũng không ai bắt máy, em còn biết gọi đến anh nữa sao?" Trần Diệc Nhiên cầm điện thoại di động nhìn ra ngoài cửa sổ thành thị đèn đuốc sáng trưng, hơi nhíu mày hướng cô hỏi.

"Ô ô... Nhiên ca ca anh cũng không biết, bọn em bị đưa đến khe suối trong rãnh, còn không cho cầm điện thoại, mỗi ngày qua đều rất khổ, mỗi ngày trạm quân tư, chạy bộ, đồ ăn lại khó ăn, ngủ trên giường vừa cứng vừa lạnh..." Mấy ngày bị uy khuất Điềm Tâm, lúc bấy giờ đều bị nói hết ra

***

Ngủ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment