Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 336

336. Chương 336: CẦN CHO ANH THỜI GIAN.

"Ha hả..." Điềm Tâm che miệng cười lớn tiếng, "Nhiên ca ca, cái này có phải anh ghen..."

"..." Trần Diệc Nhiên im lặng.

"Ôi trời, đừng như vậy chứ, tên chỉ là một cách xưng hô thôi, không quan trọng đâu..." Điềm Tâm sau cười xong nói với anh.

"Ừ... Anh cảm thấy người dễ thương, ngọt ngào, ôn nhu như em, gọi Hiểu Điềm Tâm thật không phù hợp.” Trần Diệc Nhiên mỉm cười, giọng nói ôn nhuận nói với nàng.

"Đúng?? Anh nghĩ tên em như thế nào mới không bỏ lỡ nhân tài cho đất nước đây??" Điềm Tâm tinh thần thoáng cái tỉnh táo.

"Ừ... Giống như..." Trần Diệc Nhiên giả bộ chần chờ.

"Nói đi, nói đi!"

"Muốn nghe thật sao?"

"Ừ!!"

"Ta nghĩ..." Trần Diệc Nhiên dừng lại một chút, một lát lại nói: "Anh nghĩ là Tiểu Ngốc, hay Tiểu Bạch và vân vân, càng tăng lên vẻ dễ thương của em."

"..."

Nụ cười trên mặt Điềm Tâm thoáng cứng lại.

"Này, tôi hỏi hai người nói xong chưa vậy??" Trầm Tâm cúi đầu nhìn qua cổ tay của mình, hạ giọng thúc giục: "Gần đến thời gian huấn luyện viên đi kiểm tra, cần phải trở về."

"Ừ..." Điềm Tâm gật đầu với cô, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Diệc Nhiên: "Em phải đi, không thèm nghe anh nói nữa đâu, còn nữa, mấy tên anh đặt ra em nghĩ Hiểu Điềm Tâm vẫn nghe êm tai hơn, xí! Tạm biệt!!"

Điềm Tâm nói xong liền cúp điện thoại.

Trầm Tâm vội giật điện thoại trên tay cô, sau đó nhanh nhảu kiểm tra điện thoại, pin, bản sau, bản trước, tấm điện, sau đó tháo hết toàn bộ ra nhiều mảnh, cô đem những linh kiện điện thoại cất đi, sau đó tay kéo của Điềm Tâm, lại đi dọc theo đường nhỏ, hướng kí túc xá của các cô trở về

Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn cô thành thạo tháo điện thoại, mở miệng hỏi: "Cậu đã... Ở nhà luyện bao lâu rồi??"

"Không lâu." Trầm Tâm quay đầu cười híp mắt với cô, sau đó nói: "Vì lúc trước học từ một người sửa điện thoại, một lần đi mua máy, lại chỉ có mười đồng tiền, biến điện thoại cũ thành điện thoại mới, điện thoại này cũng đã vài chục năm rồi."

"Cậu làm sao nghĩ đến được chuyện này."Vẻ mặt Điềm Tâm thắc mắt.

"Cậu ngốc à, không có một người sửa điện thoại như tôi với người hiện đại có thể nói, sẽ chết phải không." Trầm Tâm kéo tay nàng vừa đi vừa thấp giọng nói: "Nhưng mà điện thoại cũ mở ra sau đó, điện thoại di động hư đều không tìm được nguyên nhân, chờ tôi đến nơi này, sẽ đem điện thoại sửa lại, sau đó tìm thiết bị, rồi đi bộ tìm một số phụ kiện khác nữa, cuối cùng sẽ sửa được sao??"

"Thật tài!!" Điềm Tâm giơ ngón tay cái lên với cô.

"Hai bạn học này..." Một giọng trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau lưng các cô.

Điềm Tâm và Trầm Tâm cứng người, hai người đứng hóa đá tại chỗ duy trì động tác, không dám nhúc nhích.

"Ở đây ban, ở kia kí túc xá, nhầm đường rồi!" thanh âm trầm thấp theo uy nghiêm, hướng phía hai người ra lệnh.

Điềm Tâm đôi mắt to tròn nhắm chặc, cắn răng nắm chặt tay của Trầm Tâm.

Trầm Tâm do dự một chút, cuối cùng cùng ĐIềm Tâm quay lại.

Người phía sau lưng, nhìn có vẻ to cao nhưng gầy, huấn luyện viên mặt mày tuấn tú, nhưng mà sắc mặt nhìn qua cũng biết nghiêm túc khiến người sợ.

"Tôi hỏi các cô, trả lời!" Huấn luyện viên nhíu mày, hai tay phía sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment