Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 386

"Vậy cậu muốn...??" Trầm Tâm chần chờ một chút, nhìn Phan Đình hỏi.

"Có cách nào khồng, để anh tôi yêu ta một lần, sau đó tôi đá anh ta??" Phan Đình đôi tràn đầy kỳ vọng nhìn Trầm Tâm, giọng nói đáng thương hỏi.

Điềm Tâm, Hải Phỉ Tư chuyển toàn bộ chú ý về Trầm Tâm.

Trầm Tâm ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, lắc đầu thở dài nói: "Cần gì chứ, với người như vậy, không đáng đâu."

"Tiểu Điềm Tâm..." Phan Đình trong giọng nói tràn đầy cầu xin chuyển sang cô.

"Biện pháp là có, nhưng phải đánh lâu dài, tôi nghĩ... Đối cậu thì không ổn..." Trầm Tâm do dự mà hướng phía Phan Đình nói: "Đối phó loại người như vậy, cách tốt nhất hãy quên anh ta đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình, còn phải đối với anh ta tốt hơn."

" Bất cứ biện pháp nào, chỉ cần có thể trả được mối hận này, tôi quyết sẽ làm." Phan Đình cắn răng nghiến lợi nói.

"Vậy rất đơn giản rồi, tìm một người con trai tốt hơn anh ta, mỗi ngày ở trước mặt anh ta tình tứ, để anh ta nghĩ không có anh ta, cậu sống còn tốt hơn, anh ta lập tức sẽ quay đầu lại, cậu như thế sẽ chiếm được nhanh nhất, trả được cơn túc này." Trầm Tâm nhìn Phan Đình, thoải mái nói

"..."

Người cả phòng nhìn cô không nói

"Trong thời gian ngắn như vậy, tôi đi nơi nào tìm một người con trai đây..." Phan Đình vò đầu, có chút phát điên nói: "Còn nói so với anh ta hoàn hảo hơn, nói thật đi, nói thật thì người kia nhân phẩm không được tốt, thế nhưng gương mặt đó thật sự có thế xếp vào hạng... Chúng ta là có nữ nhiều nam ít, dáng người đẹp trai lại không có mấy người... Lẽ nào tôi dùng Photoshop để đem mấy bức ảnh chụp kiểu tình tứ sao..."

"Dạ... Cái này sao..." Trầm Tâm ánh mắt chuyển hướng Điềm Tâm, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp.

"Nhìn tôi làm gì, tôi là nữ đấy..." Điềm Tâm nhịn không được hai tay đổ mồ hôi, lui về phía sau một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn Trầm Tâm.

"Cậu có một dáng người tốt, lại có một bạn nam viên chung trường theo đuổi sao, tuy là không phải chuyên nghiệp lắm, thế nhưng nhờ hắn giúp một số chuyện, hẳn là có thể đấy??" Trầm Tâm cười hề hề nhìn cô

"Không ổn lắm đâu..." Điềm Tâm chần chờ một chút, trong đầu hiện lên thân ảnh của Tô Việt, cô do dự một chút, nhìn Trầm Tâm nói: "Cậu biết rõ ràng Tô Việt cậu ta..."

"Tôi biết." Trầm Tâm gật gật đầu nói: "Chỉ là cô tình nghĩ đến mà thôi, chỉ cần Tô Việt đồng ý đi ra ngoài cũng chúng ta, sẽ có biện pháp cùng anh ta và Phan Đình chụp lại hình."

"Thế nhưng..." Điềm Tâm vẫn còn có chút do dự.

"Không có chuyện gì, Tô Việt đi theo chúng ta cũng không phải chuyện lạ, lớp học vi tính nhìn thấy hắn, thì bất quá chỉ qua một tấm hình mà thôi, chẳng có chuyện gì cả." Trầm Tâm cười gian hề hề, vỗ vỗ bả vai Điềm Tâm nói: "Chỉ cần cậu đồng ý hỗ trợ, tức chết bạn trai cũ của Phan Đình, cơ bản đã thành công hơn một nửa."

"Tiểu Điềm Tâm..." Phan Đình xoay đầu lại, một đôi ánh mắt đầy hồng tơ máu, tội nghiệp nhìn nàng, "Cậu để bằng hữu kia giúp tôi một lần đi..."

"Thế nhưng chuyện này cũng không phải tôi nói có thể... Then chốt hắn có đồng ý hay là không..." Điềm Tâm có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, do dự một chút, sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa ta luôn cảm thấy làm như vậy không tốt lắm a..."
Bình Luận (0)
Comment