Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 429

“Ừm.” Điềm Tâm gật gật đầu, lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn người đối diện mình.

Trong phòng khách chỉ bật đèn sưởi, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Trần Diệc Nhiên, khiến khuôn mặt vốn hơi lạnh lùng của anh trở nên ấm áp, đôi mắt tĩnh mịch như ngọc đen cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Điềm Tâm, trong mắt lộ ra ánh sáng động lòng người, sống mũi anh rất thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lúc nhìn về phía cô, có hơi hơi cong lên thành một nụ cười.

Điềm Tâm chỉ cảm thấy mặc dù mình chưa bắt đầu uống rượu mình lại có cảm giác như đã say.

“Uống đi, đừng nhìn anh chằm chằm như thế.” Trần Diệc Nhiên cười cười với cô, sau đó lắc lắc chén rượu trong tay.

“A…” Điềm Tâm ngượng ngùng cúi đầu xuống, giơ chén rượu tới bên miệng, khẽ nhấp một ngụm.

“Nhưng mà anh biết anh rất đẹp trai.” Trần Diệc Nhiên không lạnh không nhạt phun ra một câu.

“Khụ khụ khu…” Điềm Tâm liền sặc rượu.

Anh trai à… Anh tự luyến cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.

Điềm Tâm vừa ho khan, vừa đưa tay lấy khăn tay trên bàn, lau rượu trên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Anh bắt đầu học cách tự luyến như vậy từ khi nào?”

“Tự luyến sao…” Trần Diệc Nhiên lạnh nhạt nhìn cô, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, tinh tế thưởng thức, sau đó chậm rãi nói: “Anh cảm thấy đây là sự thật.”

“…” Điềm Tâm bày ra vẻ mặt “Em chịu thua rồi”, im lặng không nói lời nào, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy buổi tối hôm nay Trần Diệc Nhiên, dường như có chút… đặc biệt?

“Đừng có ngơ ngác.” Trần Diệc Nhiên gắp cho Điềm Tâm món cô thích ăn, sau đó dịu dàng nói: “Mau ăn đi, gần đây ở trường thế nào?”

“Rất tốt.” Điềm Tâm lấy lại tinh thần, cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói chuyện với Trần Diệc Nhiên.

“Ừm…” Trần Diệc Nhiên do dự một chút, sau đó giả vờ như lơ đãng hỏi: “Lần trước em có nói mấy người trong kí túc xá bọn em tụ tập với nhau với game gì ấy nhỉ? Có rảnh thì cũng tạo cho anh một nick, anh cùng chơi với em.”

“A? Anh cũng muốn chơi à?” Đầu tiên Điềm Tâm có chút kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, cười hì hì nói: “Được được, trò đó gọi là Thế giới Ma Quỷ, anh cũng chơi đi, sau đó làm đồ đệ của em, ha ha...!”

“...” Trần Diệc Nhiên đen mặt nhìn cô.

“Thật đó, hiện tại em chơi rất giỏi đấy, mặc dù em mới chơi một tuần thôi, nhưng trên cơ bản thì em sắp đạt được mãn cấp (level max, cấp cao nhất không thể tăng nữa) rồi!” Điềm Tâm kiêu ngạo nhìn anh: “Tiểu điểm tâm và mấy người trong kí túc xá, mỗi ngày đều dẫn em đi cày phó bản, còn đưa em đi làm nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền tăng cấp vù vù, thật đó, nếu như em nhận anh làm đồ đệ, không có chút nào quá sức, hơn nữa em vẫn là vú em, có thể giúp anh tăng máu.”

“Vú em...??” Trần Diệc Nhiên nghi ngờ nhìn cô.

“Đúng vậy, vú em chính là mục sư, có thể hồi phục máu của đồng đội.” Điềm Tâm giải thích cho anh.

“Đương nhiên anh biết...” Trần Diệc Nhiên đen mặt nhìn cô: “Em cho rằng anh chưa bao giờ chơi trò chơi đấy à? Nhưng mà vú em chỉ là nhân vật hỗ trợ, dựa vào kỹ năng của em, mà đòi nhận anh làm đồ đệ? Chẳng bằng để anh tự mình đánh quái còn hơn…”
Bình Luận (0)
Comment