Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 59

Đây là... Đây là nơi nào?

Điềm Tâm nhìn chùm đèn treo trên trần nhà bỗng thấy có chút quen mắt.

Lại nhìn xung quanh một lượt, hình như đây là phòng khách trong căn hộ của Trần Diệc Nhiên.

Trong lòng Điềm Tâm cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn trang phục của mình. Bộ lễ phục hôm qua vẫn còn trên người. Trong lòng cô có sự vui mừng không nói thành lời, ngoài ra còn hơi thất vọng. Chẳng lẽ cô chẳng có chút hấp dẫn nào với Trần Diệc Nhiên sao? Một cô gái đang ngủ say dáng người khá chuẩn, khuôn mặt khong tệ chẳng lẽ không làm anh có hứng thú gì?

- Tỉnh chưa, rời giường đi.

Ngay lúc Điềm Tâm đang rất phiền muộn thì bỗng nhiên từ ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói của Trần Diệc Nhiên.

- Rồi...

Điềm Tâm vô lực lên tiếng, sau đó xoay người xuống giường mở cửa phòng ra.

Trần Diệc Nhiên lúc này mang một bồ đồ khá thoải mái đứng trước cửa, trong tay còn cầm cái xẻng, hơi cúi dầu nhìn qua Điềm Tâm tóc tai có chút lộn xộn. Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mắt nhắm mở mở. Anh thấy thế thì cười cười nói:

- Nhanh đi rửa mặt đi, ăn sáng xong anh đưa em về thay quần áo, chẳng lẽ định mang thế này đi học sao?

- À.

Điềm Tâm bị lời nói của anh làm cho bừng tỉnh, vội vàng xỏ dép lề chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn phòng chỉ có một bàn chải đánh răng, Điềm Tâm do dự một chút, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa phòng dò xét:

- Anh Nhiên, cái bót đánh răng hồng nhạt kia là để em dùng sao.

- Ừ.

Trần Diệc Nhiên gật nhẹ đầu, nghiêng người dựa vào cửa nhà vệ sinh lên tiếng.

- Cảm ơn ạ.

Điềm Tâm nhìn anh cười cười, tảng đá trong lòng được gỡ xuống. Tốt rồi, đây không phải của bạn gái anh ấy.

Chỉ là Trần Diệc Nhiên nhìn mình chằm chằm nên động tác của cô có chút không tự nhiên.

Đợi lúc cô đánh răng rửa mặt xong, cô quay đầu vẫn thấy Trần Diệc Nhiên đứng đó, ánh mắt hai người giao nhau, trầm mặc một hồi, rốt cuộc Điềm Tâm hơi bất đắc dĩ nhìn anh nói:

- Chuyện đó, em muốn đi vệ sinh.

- Ừ.

Trần Diệc Nhiên đứng thẳng dậy, sau đó đưa tay giúp cô đóng cửa lại, thuận miệng nói:

- Nhanh lên.

Nói xong thì anh quay người rời đi.

Điềm Tâm bụm mặt ngồi xuống bồn cầu, trong lòng căm giận mà nói, tốc độ em gái anh ấy. Đi vệ sinh mà cũng giục.

Nghĩ lại, cũng đúng mà, em gái anh không phải là cô sao? Phì phì phì, cô không phải em gái anh ấy, bọn họ căn bản không có quan hệ máu mỉ gì.

Sau khi Điềm Tâm nghĩ ngợi lung tung, mới lề mề bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên bàn ăn đã bày ra bữa sáng khá phong phú. Cháo loãng và sữa bò, lại thêm hai quả trứng ốp la.
Bình Luận (0)
Comment