Ngày Tàn

Chương 37

Sau khi ra khỏi văn phòng của viện trưởng Noël, vẻ mặt Trình Kiến hơi ngơ ngác. Cô cảm thấy cơ thể mệt mỏi cực kì, nhưng đầu óc thì như chẳng nối liền với cơ thể, không ngừng vật lộn suy nghĩ, khiến cô không sao nghỉ ngơi cho được.

Mọi người đều cho rằng cô nghiên cứu chẳng phân biệt ngày đêm là vì cô quá chăm chỉ, nhưng chỉ mình Trình Kiến, đó là tác dụng phụ của thành quả nghiên cứu cô sử dụng lên mình năm đó.

Não người thường không thể nào giữ được sự bén nhạy và tập trung sau thời gian dài vận hành, thế nên ai cũng cần nghỉ ngơi sau một khoảng lao động nhất định. Nhưng Trình Kiến thì khác, não cô như một cỗ máy công suất cao chưa khởi động hoàn toàn, chỉ có điều, bình thường nếu sử dụng vừa phải thì sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể, chỉ khi tư duy của cô sôi nổi quá mức, tiến sâu vào trạng thái tập trung, cô mới bắt đầu khó ngủ tột độ.

Kết quả cuối cùng thường sẽ là cơ thể cô không bắt kịp hoạt động của não.

Trừ ngủ nhờ thuốc hoặc ngất xỉu, trong trạng thái suy nghĩ đó, cô hoàn toàn không ngủ được.

Những ngày ở khu an toàn Noah là khoảng thời gian não Trình Kiến vận hành hoạt động mạnh nhất, thậm chí đến tận bây giờ, não cô vẫn duy trì hưng phấn cao độ.

Trở về rồi, Trình Kiến nằm trên giường, không ngừng nghĩ về những gì mình trải qua mấy ngày nay và loại virus mới Dahl mới thả ra.

Làm quân đội trở nên mạnh hơn trong chiến tranh đương nhiên là chuyện mà tất cả mọi người đều mong ngóng, nhưng chất dung hợp sinh học của Quý Thanh Hòa quá điên rồ, kết hợp gien người với đặc tính của các loài động vật, khả năng dưới nước của cá mập, tốc độ chạy của báo gê-pa, khả năng định vị qua sóng siêu âm của dơi, khả năng cảm nhận tia hồng ngoại của rắn, cánh để bay…

Lần đó tìm được tuyến nọc độc trong khoang miệng zombie khổng lồ đã giúp họ nhìn thấy tính khả thi làm con người có được năng lực sinh tồn then chốt của động vật, nhưng sự thăng cấp thần sầu này cũng tồn tại nguy hiểm cực đại. Tốc độ tế bào phân tách sinh mới quá nhanh, tuổi thọ của con người sẽ rút ngắn nhanh chóng, hơn nữa thời gian khai triển hạng mục nghiên cứu này còn chưa đến ba năm, chẳng biết năm năm, mười năm sau, người tham dự sẽ phát sinh dị biến như thế nào.

Trình Kiến cũng từng tham gia nghiên cứu của Quý Thanh Hòa, nhưng hiện giờ xem xét lại, báo cáo về chuột bạch ở hội nghị thường kì rất có khả năng chỉ là hình tượng mà Quý Thanh Hòa lấy ra. Giống như bản thân Trình Kiến cũng đang được ủy nhiệm tiến hành thí nghiệm bí mật riêng hay tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người với chính mình vậy, rất có thể Quý Thanh Hòa cũng đang tiến hành thí nghiệm chất dung hợp sinh học trên cơ thể người.

Hơn nữa, nhất định anh đã có được thành quả nào đó, bằng không cấp trên đã chẳng vội vàng quyết định sử dụng thí điểm như thế.

Rốt cuộc anh đã làm ra cái gì?

Trình Kiến nhắm mắt, não bộ quá mức sôi nổi đang không ngừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, khiến cô cảm thấy nôn nóng.

Lời viện trưởng Noël nhắc nhở cô hãy còn văng vẳng bên tai.

Tài liệu chất dung hợp sinh học của Dahl được tuồn từ trong Viện Nghiên cứu Trung ương ra, còn rốt cuộc là ai tuồn thì hiện giờ vẫn đang trong điều tra.

Trình Kiến kéo chăn lên che mặt, một phút sau lại đẩy chăn ra ôm đầu gối ngồi dậy. Cô loại bỏ sạch sẽ chuyện nội gián ra khỏi đầu mình, bắt đầu suy xét một lần nữa mức độ mạo hiểm của việc một lần nữa tiến hành “thí nghiệm hạng mục đó” lên mình.

Đây là một hạng mục ngoài mặt thì đã bị từ bỏ nhưng trên thực tế vẫn đang được tiến hành nghiên cứu dưới sự ủng hộ của viện trưởng Noël. Hoàn toàn ngược lại với chất dung hợp sinh học mượn sức mạnh của các loài động vật của Quý Thanh Hòa, nghiên cứu của Trình Kiến là khiến loài người không ngừng tự phát triển tiến hóa.

Được đặt tên là thí nghiệm “Kho tiến hóa”.

Bởi mức độ nguy hiểm của chất dung hợp sinh học quá lớn nên lúc ấy Trình Kiến đã có ý định kết thúc hạng mục nghiên cứu này, dù cho chính cô là người đề xuất kế hoạch ban đầu. Nhưng chất dung hợp sinh học đã có thành quả nên cấp trên bác bỏ yêu cầu kết thúc của cô, chỉ cho phép cô rời khỏi hạng mục.

Quý Thành Hòa và các tiền bối khác nhiều lần níu giữ cũng không thể khiến cô thay đổi quyết tâm, khi ấy, điều này khiến cô bị người ta nói sau lưng là kẻ không biết điều.

Sau khi rời khỏi hạng mục ấy, Trình Kiến cũng chẳng chán nản, ngược lại còn tranh thủ thời gian rảnh lặng lẽ tiến hành nghiên cứu của mình, đó là giai đoạn đầu tiên của hạng mục thí nghiệm “kho tiến hóa”. Thực ra khoảng thời gian đầu đó rất khó khăn, cô vừa làm trợ lí hỗ trợ cho những chủ quản khác, vừa tranh thủ thời gian rảnh toàn tâm toàn ý vùi đầu vào hạng mục thí nghiệm chẳng hề tầm thường kia.

Chiếu theo giả định ban đầu, sự tiến hóa của loài người sẽ là một quá trình hoàn toàn không biết, Trình Kiến cũng chẳng hi vọng con người đột ngột đạt được một sức mạnh thần kì nào đó, chỉ muốn thúc đẩy bộ phận hoạt động vốn có thông qua sự xúc tác của thuốc thử phản ứng của tế bào phối hợp với tia F.

Về mặt lí thuyết, mọi phương diện của con người đều có thể tăng cường thông qua rèn luyện, nhưng cách cường hóa này tồn tại một giới hạn, đó là giới hạn trong gien của con người. Mà sau khi đặt thuốc thử phản ứng vào kho tiến hóa rồi tiếp nhận tia F soi chiếu, giới hạn của con người không còn tồn tại nữa, con người sẽ đạt được tiến hóa mạnh hơn trong quá trình khắc phục không ngừng, mọi người đều có thể tạo mới bản thân dựa theo ý tưởng của mình và áp lực từ bên ngoài.

Cần thích ứng với bóng tối, dưới điều kiện huấn luyện chuyên biệt, sẽ tiến hóa được khả năng nhìn trong đem như ở ban ngày.

Người mất đi thị lực cũng cần hiểu biết về tình hình bên ngoài, dưới điều kiện rèn luyện chuyên biệt, sẽ tiến hóa ra khả năng cảm ứng nhiệt như rắn, hoặc có thể phát ra sóng siêu âm như dơi, trở thành một chiếc radar sống.

Bất kể là phương diện nào, chỉ cần tìm được điều kiện rèn luyện thích hợp, cơ thể sẽ mãi mãi không bị giới hạn.

Khóa gien sẽ bị tháo mở từng tầng từng tầng một qua hàng tỉ ngày đêm tiến hóa, không ai biết gien của vật thí nghiệm sẽ tự tiến hóa thế nào trong tương lai.

Đây là một phỏng đoán vô cùng khổng lồ, trước khi zombie khổng lồ xuất hiện, Trình Kiến cũng cho rằng nó không có khả năng. Nhưng sau khi triển khai hạng mục chất dung hợp sinh vật, chính mắt cô đã chứng kiến phản ứng vượt quá sức tưởng tượng của con người và số liệu thí nghiệm đó. Trình Kiến tin rằng thực hiện chuyện này khả thi hơn bất kì ai.

Dưới sự bình tĩnh của cô luôn cất chứa điên cuồng giãy giụa, nửa năm sau khi rời khỏi hạng mục chất dung hợp sinh học, cô đã chế tạo ra phiên bản ban sơ của “kho tiến hóa”. Đó là thành quả tạo dựng dựa trên nền tảng zombie tiến hóa ra đặc tính của loài động vật khác dưới sự xúc tiến của tia F, cực kì đơn sơ, được cải tạo bởi kho đông lạnh.

Trình Kiến hoàn toàn từ bỏ ý tưởng tiến hành dung hợp khác loài, thay vào đó điều chỉnh mức độ phóng xạ của tia F, chế tạo “kho tiến hóa” giải phóng bức xạ, quan trọng hơn cả là thuốc thử phản ứng với nguyên liệu hoàn toàn không chứa virus zombie hoàn chỉnh.

Trình Kiến lấy ra chuỗi gien gần nhất với sự “tiến hóa” gây nên zombie khổng lồ lúc ấy, sau đó điều phối nên thuốc thử thích hợp với beta bình thường theo định lượng rút được qua các mục tính toán.

Cô đã làm rất nhiều thí nghiệm trên động vật sống, tuy tiến triển không quá rõ ràng nhưng cũng không phát sinh lây nhiễm và phản ứng quá dữ dội.

Chiết xuất chuỗi gien từ virus zombie tương tự với phương pháp này rồi làm con người tiến hành “nhiễm lần hai” với các triệu chứng đặc thù, người bên Dahl có thể gọi là chuyên gia, nhưng loại kĩ thuật này còn chưa thông dụng ở Viện Nghiên cứu Trung ương nên cô chỉ có thể tự mình tìm tòi.

Trình Kiến hỏi rất nhiều người mà không ai chịu phối hợp làm “vật thí nghiệm” cho cô, cuối cùng, cô bèn dùng bản thân làm thí nghiệm.

Giống như uống thực phẩm chức năng rồi bắt đầu mong đợi cơ thể mình có thể xuất hiện phản ứng tích cực vậy, Trình Kiến coi phản ứng của mình là bản mẫu, điều chỉnh thuốc thử phản ứng hằng tháng, phối hợp với soi tia F.

Trong quá trình làm thí nghiệm, cô làm rất nhiều điều chỉnh, đồng thời phát hiện ra hạng mục nghiên cứu này dường như càng ngày càng thuận lợi.

Cô luôn hoài nghi có lẽ não mình được tiến hóa, nhưng máy móc cô có thể sử dụng được trước mắt không đủ để cô quan sát phản ứng tế bào ở mức độ vi mô hơn.

Đủ loại hạn chế khiến cô cảm thấy đã đến lúc nên công khai nó, vì vậy, Trình Kiến chỉnh lí lại tài liệu liên quan tới “kho tiến hóa” trong tay mình, viết một bài luận văn, tìm lãnh đạo chủ quản của mình lúc đó, nộp lên cho y.

Cô thẳng thắn nói mình cần nhiều hỗ trợ về kĩ thuật hơn, nhưng gần như không ngoài dự liệu, đối phương chỉ coi ý tưởng “não tôi đang tiến hóa” hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán này của cô là trò đùa. Tuy đã đọc qua những tài liệu đó nhưng đối phương vẫn không đồng ý, còn tìm cô nói chuyện riêng, bảo cô đừng suy nghĩ viển vông nữa.

Trình Kiến cũng cứng đầu, khoảng thời gian đó vì cô có mâu thuẫn với Quý Thanh Hòa trong chuyện chất dung hợp sinh học nên về cơ bản là chẳng có mạng lưới giao thiệp gì ở Viện Nghiên cứu Trung ương. Cô không đề cập đến chuyện mình đang làm hạng mục thí nghiệm này nữa, chỉ cắn răng tiếp tục tăng cường độ thí nghiệm lên người mình.

Rất khó để nói mình có trở nên thông minh hơn như dự đoán ban đầu không, nhưng tác dụng phụ dần dần xuất hiện thì ngày càng rõ ràng. Trình Kiến phát hiện ra lúc mình đang làm việc cường độ cao, không những không thấy mệt mỏi muốn đi ngủ mà còn bắt đầu có tình trạng mất ngủ nghiêm trọng.

Nhưng biến hóa kèm theo cũng rất rõ ràng, khả năng đọc và khả năng tính toán của cô tiến bộ rõ rệt, khả năng ghi nhớ vốn đã rất mạnh nay lại còn đạt được trình độ đọc một lượng lớn cũng vẫn một lần là không quên. Cô có thể tập trung trong thời gian dài, suy nghĩ trong thời gian dài, cô càng động não thì lại càng hưng phấn, đầu óc cô mất đi phản ứng mệt nhọc.

Lần đầu tiên tập trung cao độ suy nghĩ liên tục năm ngày năm đêm, Trình Kiến ngất xỉu, được đưa đến bác sĩ, đối phương không hề tra ra vấn đề gì, chỉ cảm thấy cô quả thực quá liều mạng, vì cô ngất xỉu hoàn toàn là do mệt mỏi.

Những trải nghiệm sau đó khiến Trình Kiến rút ra được một quy luật, chỉ cần không làm mình tập trung quá độ vào một việc gì đó là có thể sống cuộc sống bình thường. Đơn giản là không thể sử dụng não quá độ hay quá cố chấp với vấn đề nào đó.

Sau đó, một ngày nọ, viện trưởng Noël bất đồ tìm Trình Kiến, ông bộc trực nói với cô có chủ quản nghiên cứu cướp tài liệu và luận văn cô nộp lên thành của mình, bị ông tra ra. Có thể tra được là bởi lúc Noël đi sâu vào hỏi chi tiết hơn, tay chủ quản kia hoàn toàn không trả lời được, sau một cuộc điều tra, Noël đã khóa mục tiêu vào Trình Kiến, cho rằng cô là người khởi động hạng mục nghiên cứu này, bèn đến tìm cô nói chuyện.

Lúc biết Trình Kiến đã dùng chính mình làm vật thí nghiệm kho tiến hóa, Noël im lặng rất lâu.

Nhưng tình huống cua Trình Kiến thật sự rất đặc biệt, trong giai đoạn làm vật thí nghiệm, nhờ thân phận của mình mà cô có thể chứng thức tình hình tiến triển và tính khả thi của thí nghiệm này. Bởi không ngừng tư duy những vấn đề nan giải chính là cách thích hợp nhất để cô đột phá giới hạn của gien, đặt được “phương thức rèn luyện” tiến hóa năng lực trong phạm vi não.

Sau cùng, Noël không phản đối nữa, chỉ hi vọng Trình Kiến có thể tiếp tục hạng mục nghiên cứu này, ông sẽ cung cấp hỗ trợ cần thiết, thí nghiệm này được xếp vào hạng mục độ bảo mật cao.

Thế nên cứ cách một khoảng thời gian, Trình Kiến sẽ báo cáo tình hình của mình gần đây với viện trưởng Noël, nhưng kể từ sau sự kiện khủng bố của Dahl, cô bắt đầu cảm nhận được tính giới hạn trong tư duy của mình.

Viện trưởng Noël nói hi vọng cô có thể một lần nữa nâng cấp “kho tiến hóa”, có lẽ cũng là hi vọng trông thấy đổi mới từ cô.

Nhưng nếu tiếp tục dùng thuốc thử phản ứng và tia F lên người, tương lai cô sẽ trở nên như thế nào?

Trình Kiến vùi mặt vào đầu gối, cảm nhận sự yên ả chung quanh và nỗi điên cuồng nóng lòng muốn thử đang cất giấu trong đầu.

Đó gần như là đang dõi mắt xuống vực sâu.

Nhưng Trình Kiến cũng hiểu được rõ ràng, đó là khát vọng từ tận đáy lòng cô.

Cô khẽ thở dài, lỡ như sau này biến thành yêu quái thật, có khi nào Hứa Úy sẽ không chịu lại gần cô nữa không?
Bình Luận (0)
Comment