Ngày Thái Tử Thành Hôn, Ta Nhào Vào Lòng Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 11

Thẩm Dực Thanh ở đế đô khiêm tốn đọc sách, thi cử, vào triều đình. Người ngoài chỉ thấy hắn tài năng xuất chúng, tuổi còn trẻ đã có thể bước lên mây xanh, vào triều làm quan. Họ nào biết rằng chính thế lực đứng sau đã giúp hắn cắm rễ trong triều đình.

Thuở nhỏ từng nghe phụ thân nói, Thanh Nhạc là môn phái lớn nhất đóng chân ở vùng biên giới Lương Châu, dưới trướng có nhiều người tài, mạng lưới tình báo trải rộng khắp giang sơn Đại Dục. Ban đầu họ chỉ giữ con đường tơ lụa ở Lương Châu, làm ăn tình báo với các nước, không có ý định tham gia vào các cuộc chinh phạt quân đội.

Trong trận Lương Châu, chiến sự tàn khốc, quân đội phòng thủ thành gần như toàn quân c.h.ế.t sạch. Nhớ đến ân tình của phụ thân ta trước đây, họ liều c.h.ế.t cứu được một vài tàn dư còn sót lại. Mấy thúc bá đó im lặng ẩn náu trong môn phái Thanh Nhạc suốt bảy năm trời.

Thù lớn sắp báo, chỉ còn trong nay mai.

14

Mấy ngày nay lặn lội đường xa, ta không ăn uống gì, sắc mặt tái nhợt.

Sở Tĩnh Đường trở nên điên loạn, lúc thì vô cùng căng thẳng, mơ thấy Kỳ Tu Trác đến g.i.ế.c nàng ta, lúc thì tinh thần kích động, giọng điệu ác độc thúc giục người đánh xe đi nhanh.

Nàng làm ầm ĩ mệt rồi, bỗng lại áp sát người ta, dùng d.a.o găm vẽ trên má ta.

"Ngươi nói xem, nếu khắc một đường trên mặt ngươi thì con bài mặc cả của ta ở chỗ hắn sẽ nhiều hơn hay ít đi?"

Nàng ta cười lớn, ghé sát tai ta: "Thực ra ngươi cũng là kẻ đáng thương, bao lâu nay đều không biết, vị hoàng huynh tình sâu nghĩa nặng với ngươi chính là kẻ đã dập tắt ngọn lửa trên đài Lang Yên năm xưa. Sao hả, rất bất ngờ phải không? Lương Châu bị tấn công, triều đình sớm đã biết. Phái Kỳ Tu Trác đến đón ngươi chính là để che đậy sự thật, phân tán sự chú ý của phụ thân ngươi."

Nàng ta cười hì hì, nóng lòng đổ tất cả những sự thật tàn nhẫn này lên đầu ta, nóng lòng muốn xem phản ứng của ta. Chạm phải ánh mắt trầm lặng của ta, nụ cười trên khóe miệng nàng ta nhạt dần.

"Ngươi đã biết từ lâu?"

"Đúng vậy." Ta ngước mắt, nhìn nàng ta cười nhẹ: "Hắn ta là kẻ thù của Lương Châu ta, còn ngươi, là con rùa trong lu của ta."

Giây tiếp theo, một mũi tên lông xanh sượt qua má nàng ta, cắm vào vách xe. Ngựa hí vang, dựng đứng hai chân trước, bị chặn đứng lại.

Sở Tĩnh Đường không giữ được thăng bằng, lăn từ trên xe ngựa xuống. Nàng ta kêu la đau đớn, vẻ kiêu căng ngạo mạn lập tức biến mất.

Một đôi tay vững vàng bế ta ra khỏi rèm xe. Mi mắt người đến cụp xuống, ánh mắt đầy thương xót: "A Vũ, nàng đã chịu khổ rồi."

Mùi hương thanh khiết thoang thoảng khắp vạt áo.

Không khổ.

Ta mệt mỏi dựa vào lòng hắn, tận hưởng cảm giác an tâm đã lâu không có.

15

Gió đêm thổi nhè nhẹ.

Ta và Thẩm Dực Thanh ngồi trong trại, ánh nến ngăn cách giữa hai người. Nhớ lại đêm ở Nhiễm Sương các, vốn dĩ hắn đến để cứu ta đi. Ai cũng không ngờ rằng Thái tử lại ám ảnh về ta đến thế, đến nỗi khiến Hoàng đế sớm nảy sinh ý định g.i.ế.c ta.

Thẩm Dực Thanh bảo ta về Lương Châu trước, hắn ở lại Kinh đô từ từ mưu tính.

Nhưng ta đợi không được.

Ta đã nhẫn nhịn bảy năm, kế sách hiện tại, chỉ có thể tự thân nhập cuộc.

Đêm đó hắn đã đồng ý, nhưng trong mắt thoáng qua một nỗi buồn thương cảm. Khi ta bị Kỳ Tu Trác ôm đi, ta đã nhìn thấy cảm xúc cuối cùng đó. Giờ đây, dưới ánh đèn le lói, cảm xúc ấy lại hiện ra.

Ta biết những ngày qua hắn sống rất đau khổ. Rõ ràng buồn đến c.h.ế.t đi được, nhưng vẫn phải án binh bất động, để mặc ta và Kỳ Tu Trác ở bên nhau ngày đêm.

"A Vũ, những ngày qua, nàng đối với hắn ta..."

Thẩm Dực Thanh đỏ hoe mắt, nhưng không hỏi nốt nửa câu sau.

"Được rồi." Hắn tự an ủi bản thân: "Chỉ cần nàng ở bên ta là được, ta không dám mong nàng thật lòng thích ta, chỉ cần nàng chịu nhìn ta thêm một cái, ta đã mãn nguyện rồi..."

Ta nhướng mày, giả vờ thoải mái trêu chọc hắn: "Dung mạo của Thủ phụ đại nhân đẹp tuyệt trần, ta đương nhiên sẵn lòng nhìn nhiều thêm."
Bình Luận (0)
Comment