Ngày Thái Tử Thành Hôn, Ta Nhào Vào Lòng Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 2

Dù hắn ta vốn lạnh lùng như vầng trăng trên trời, cũng có vô số tiểu thư quý tộc chạy theo như vịt, mơ tưởng đến một ngày nào đó được ôm trăng sáng vào lòng.

Còn ta là kẻ điên cuồng nhất trong số đó, dựa vào việc gần gũi, không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để quấn quýt lấy hoàng huynh.

Ta vốn là nữ nhi của Phiên Vương, từ nhỏ đã vào cung làm con tin.

Lúc cô đơn sợ hãi, chỉ có hoàng huynh kiên nhẫn chăm sóc ta.

Về sau đất phong bị ngoại tộc xâm lược, cha mẹ và thân tộc của ta đều bị g.i.ế.c trong trận chiến.

Ta chỉ còn lại một mình cô độc, lẻ loi trôi nổi trong cung điện mênh m.ô.n.g như biển này.

Hoàng đế hạ chỉ phong ta làm Công chúa.

Nhưng trong lòng ta lại luôn hướng về chàng thiếu niên phong nhã như trăng sáng kia.

Hoàng huynh từng là chiếc phao duy nhất của ta trong biển khổ.

Dù hắn ta đã nhiều lần cảnh cáo ta, đừng có những ý nghĩ không đúng mực với hắn ta.

Nhưng ta vẫn si mê hắn ta một cách điên cuồng, bất chấp tất cả.

"Vân Vũ, chúng ta là huynh muội." Hắn ta nhíu mày nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng.

"Luân thường đạo lý, ngươi nên hiểu."

Ta vò nát chiếc khăn tay, sắc mặt tái nhợt.

Có lẽ là để an ủi ta, hắn ta thở dài.

"Ta không có hứng thú với tình ái, cũng sẽ không cưới bất kỳ ai."

"Nếu ngươi từ bỏ những suy nghĩ đó, có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Ngươi vẫn là muội muội tốt của ta, như xưa."

Lời nói của hoàng huynh khiến đám mây đen trong lòng ta tan đi không ít.

Ta giữ lấy niềm hy vọng đó, cẩn thận ở bên cạnh hắn ta nhiều năm.

Nhưng giờ đây, giấc mộng đã tan vỡ.

Hoàng huynh, hắn ta sắp thành thân rồi.

3

Từ khi cha mẹ và thân tộc đều qua đời, ta như một cái xác không hồn.

Giờ đây, chút hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.

Trong yến tiệc ở Đông cung, ta uống rượu say mèm.

Thái tử phi từng tự tay bưng cho ta một chén rượu, nói cảm ơn ta đã đồng hành và chăm sóc hoàng huynh.

Nhìn thấy vẻ độc ác kín đáo trong mắt nàng ta, ta lại chẳng hề bận tâm.

Mỉm cười rạng rỡ, uống cạn chén rượu.

Nàng ta muốn ta mất mặt, ta cứ mất.

Dù sao trong lòng ta cũng chẳng còn gì để vương vấn.

Càng hoang đường, chẳng phải càng thú vị sao?

Hơi men dâng lên, ta xua đuổi những người nàng ta phái đến đỡ ta.

Xấu quá, ta không thích.

Ánh mắt rơi vào bóng dáng lạnh lùng nghiêm trang ngồi đối diện.

Thủ phụ đại nhân có gương mặt như ngọc, dáng vẻ như cây tùng xanh.

Tựa như một nắm tuyết trắng trên đỉnh Côn Lôn, không nhiễm bụi trần.

Người này, ta thích.

Ta nở một nụ cười trong trẻo với hăn, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt vốn thanh lãnh của hắn nhuốm màu u ám.

Ta sai thị nữ dẫn hắn đến sau núi giả.

Trong cơn thuốc dâng trào, ta đã không thể đứng vững.

Ta mơ màng dựa vào bờ ao sen, mặc cho nước ao thấm ướt váy lụa.

"Công chúa sao lại tự làm khổ mình như vậy?"

Thẩm Dực Thanh nhíu mày, cúi người kéo ta ra khỏi bờ ao.

Ta lại trong trạng thái say mê, đưa đôi cánh tay trắng nõn mềm mại ra, thuận thế ôm lấy cổ hắn.

"Tự làm khổ mình?" Ta cười khúc khích hai tiếng.

Trêu đùa thổi hơi vào tai hắn: "Hôm nay có rượu, tìm niềm vui thú. Sao lại gọi là tự làm khổ mình?"

Mi mắt hắn cụp xuống, như một vị thần không nhiễm bụi trần.

Ta lại cố tình muốn kéo hắn vào cõi hồng trần.

"Thần đưa người về."

"Không!" Ta tiến lại gần đôi môi mỏng mịn của hắn: "Nếu đại nhân không muốn, ta tìm người khác cũng được, dù sao..."

Lời chưa nói hết, môi đã chạm phải một làn hơi lạnh.

Nụ hôn của Thẩm Dực Thanh, ban đầu cẩn thận dịu dàng, khiến người ta hạ thấp cảnh giác.

Nhưng hắn giấu trong đó một chút phẫn nộ, xoay chuyển sâu hơn, hóa thành cơn mưa bão dữ dội.

Ta gần như nghẹt thở, ngón tay lúng túng túm lấy quan bào của hắn.

"Ngươi..."

Người trước mắt khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt sâu thẳm: "Công chúa có nhìn rõ ta là ai không?"

"Thẩm... Thẩm Dực Thanh..."

Khoảnh khắc tiếp theo, ta bị bế ngang lên.

Bình Luận (0)
Comment