Ngày Thái Tử Thành Hôn, Ta Nhào Vào Lòng Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 9

Từ khi thân tộc ta c.h.ế.t trận, Lương Châu trở thành vùng đất vô chủ.

Triều đình và các nước chư hầu luôn thèm muốn miếng mồi béo bở này, nhưng vì e ngại một thế lực giang hồ nào đó gần Lương Châu, vậy nên vẫn chưa dám ra tay.

"Chỉ có ở bên cạnh cô mới là an toàn nhất. Rời khỏi hoàng huynh, ngươi còn có thể đi đâu?"

"Nhưng Thái tử phi sẽ không chấp nhận ta."

"Sở Tĩnh Đường ư? Nàng ta chỉ là một quân cờ, còn chưa đến lúc vứt bỏ mà thôi."

Đầu ngón tay mát lạnh của hắn ta cọ vào môi ta: "Hoàng huynh hứa với ngươi, đời này chỉ yêu mình A Vũ mà thôi."

"Ngươi cứ yên tâm ở đây, nàng ta không tìm ra ngươi đâu."

Thật vậy sao?

11

Hoàng huynh không biết, rượu mà Sở Tĩnh Đường đưa tới trong hôn yến, bên trong không phải thuốc, mà là cổ.

Vừa uống vào ta đã biết, nhưng vẫn uống một cách không hề để tâm.

Nàng ta muốn khống chế ta, vậy nên cứ ba ngày lại thúc giục một lần.

Lúc đó có Thẩm Dực Thanh ở bên, tử cổ phát huy tác dụng kích tình rồi liền yên ắng.

Còn bây giờ, ta đã toát mồ hôi lạnh mà chịu đựng bảy ngày.

Mẫu cổ trong tay Sở Tĩnh Đường đã cảm nhận được điều bất thường, nôn nóng bất an đi lung tung.

Ngày hôm đó, cuối cùng nàng ta cũng sinh nghi, mở hộp cổ thả mẫu cổ ra.

Mẫu cổ chui vào thư phòng Đông cung, rồi chui qua khe hở vào mật thất.

Tử cổ trong cơ thể ta lập tức có cảm ứng, bò ra khỏi người.

"Bụp" một tiếng, hai con cổ bị ta dùng chén trà úp lại một cách dễ dàng.

Còn mép váy của Sở Tĩnh Đường đã xuất hiện trước cửa mật thất.

"Nương nương xin dừng bước!" Ngươi hầu ở lại toát mồ hôi lạnh khuyên can: "Điện hạ có lệnh, thư phòng là nơi trọng địa, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào!"

"Láo xược! Ngươi là cái thá gì mà dám ngăn cản bổn cung?"

Nàng ta một cước đá văng tên nội thị.

"Ta cứ thắc mắc tại sao sau khi đăng cơ, Thánh thượng lại thường xuyên về thư phòng Đông cung bàn việc, còn đêm nào cũng ngủ lại đây.

Quả nhiên có gì đó kỳ quặc."

Nàng ta kề gươm vào cổ tên nội thị: "Mở cửa ra, đừng để ta phải nói lần thứ hai."

Dù Thái tử phi không được coi trọng, nhưng xử lý một tên tiểu tốt trong Đông cung vẫn dư sức, cho dù hắn ta là tâm phúc của Thái tử điện hạ.

Nhưng tên nội thị nghĩ đến vị chủ nhân thất thường của mình, vẫn sợ hãi lắc đầu.

Vì vậy, Sở Tĩnh Đường tự nhiên mò mẫm lung tung trên tường, thật không ngờ lại tìm được cơ quan.

Cửa mật thất ầm ầm mở ra.

Nàng ta chậm rãi bước vào, kinh ngạc đưa mắt đánh giá bố trí trong mật thất.

Cho đến khi nhìn thấy chiếc giường kiều diễm ở góc phòng, và ta đang bị xích xiềng giam cầm.

Tiếng thét sợ hãi của nàng ta không thể kìm nén được nữa.

"Đồ tiện nhân, quả nhiên là ngươi!

Ta còn tưởng đêm đó ngươi đã cùng tên họ Thẩm bỏ trốn, hóa ra là trốn ở đây để quyến rũ phu quân của ta!

Đồ lẳng lơ, sao ngươi có thể không biết xấu hổ đến thế..."

Trước khi cái tát giáng xuống, ta đã kịp tóm lấy cổ tay nàng ta.

Ta cười lạnh: "Nhìn cho kỹ đi, đâu phải ta tự nguyện ở đây."

Xích sắt trên cổ tay ta kêu leng keng.

Chứng tỏ tất cả mọi chuyện hoang đường này là do ai đang chủ đạo.

Sở Tĩnh Đường càng thêm kích động, nắm chặt cằm ta: "Rốt cuộc ngươi có gì hơn được ta? Ha, đêm động phòng hắn ta say rượu, lúc nằm trên người ta chỉ toàn gọi tên ngươi.

Thật sự là buồn nôn vô cùng! Nếu sớm biết hai người các ngươi có gian tình như vậy, ta đã không để phụ thân nâng đỡ hắn ta!

Đúng là trái với luân thường!

Đồ tiện nhân, ngươi không được c.h.ế.t tử tế!"

...

Những lời chửi rủa không ngớt, ta lười nghe vào tai.

Chỉ nhiều lần nhìn về một hướng.

Sở Tĩnh Đường mắng mỏ đã mệt, theo ánh mắt của ta, cuối cùng cũng chú ý đến những bức mật thư trên bàn.

Ta lập tức giả vờ chột dạ, không cho nàng ta mở ra.

Nàng ta trừng mắt nhìn ta, vẫn cứ mở bức thư trên cùng.

Đầu ngón tay trắng nõn bỗng run lên, sắc mặt trở nên sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment