Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 11

Ta mỉm cười nhìn Hành Chỉ Quân cùng những người khác, tay cầm cung thần: "Cảm ơn các ngươi đã đến xem. Thiên đạo vốn chú trọng nhân quả, gieo nhân nào, gặt quả nấy. Ai gây ác nghiệp, ắt sẽ nhận lại ác báo.

Bồng Lai tiên cảnh xưa nay không tiếp đón những kẻ bẩn thỉu.

“Tòng Anh, tiễn khách."

Cuối cùng họ cũng rời đi, mang theo con tiểu Ô Phượng. Không rõ là họ sẽ đi tìm một đóa hoa Tẩy Cốt khác cho hắn, hay vội vàng đem hắn trở lại núi Ô Kê. Lúc đến, Minh Hải sóng gió cuộn trào, lúc đi cũng bão tố không ngừng. Bồng Lai này, e rằng ngoài mẫu thân ta ra thì chẳng còn ai chào đón họ nữa.

Ta cảm thấy một chút bâng khuâng: "Kẻ thế thân này, rốt cuộc đang thay thế cho điều gì?"

Tiểu quỷ xương nhỏ thò đầu ra, ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu rọi mặt biển, những bông tuyết từ cây hoa nhẹ nhàng rơi xuống. Nó lạnh lùng nói: "Không phải đang thay thế tỷ, mà là thay thế chính những ác niệm trong lòng mình. Nếu thật lòng yêu một người, làm sao có thể nhẫn tâm để kẻ khác chiếm chỗ tỷ? Thế mà họ lại che giấu dối trá, để rồi được ca ngợi là si tình sâu nặng. Đến cuối cùng, khi mọi thứ đổ vỡ, lại quay sang trách số phận trêu ngươi."

Ta bật cười, tiểu quỷ cài đóa hoa Tẩy Cốt trên đầu mà lời lẽ đã trở nên thâm sâu. Ta đùa tiếp: "Còn ngươi thì sao?"

Nó đáp: "Ta chờ. Cuộc đời của quỷ dài đằng đẵng và u tối. Ta chờ tỷ quay lại, mang theo chút ánh sáng cho ta. Vì tỷ, ta sẽ cầm đao, vì tỷ mà phát cuồng, chỉ có tỷ mới giúp ta sống lại."

Trong khoảnh khắc đó, ánh hoàng hôn rực rỡ nhất, mặt biển sáng lóa trong sắc vàng kim long lanh. Tiểu quỷ nói, ta chờ.

Trong suốt một trăm năm qua, ta không hiểu rõ tình hình ở nhân gian, Tòng Anh đã tỉ mỉ kể lại mọi chuyện. Hắn nói, trong trăm năm này, bát hoang tuy yên ổn, nhưng thiên tượng trong tộc lại thường xuyên rối loạn, có lẽ sự bình yên của thiên hạ chỉ là ảo ảnh.

Ta suy nghĩ một lúc, rồi xoa đầu Tòng Anh để an ủi: "Dù thảm họa trăm năm trước có tái diễn, ta cũng sẽ bảo vệ Bồng Lai." Tiểu quỷ xương nhỏ nhìn ta đặt tay lên tóc hắn, khẽ hừ lạnh vẻ không mấy hài lòng.

Tuy nhiên, ta đã nhập ma, không tiện tiếp tục ở lại Bồng Lai. Khi ta chuẩn bị rời đi, Tòng Anh vội đuổi theo, mắt hắn ửng đỏ, muốn nói gì nhưng lại thôi: "Thượng tiên đã nhập ma, hẳn là rất khó khăn."

Ta trầm ngâm, rồi từ tốn đáp: "Ta nhập ma chẳng qua là để trừ bỏ tâm ma. Trước đây, ta từng nghĩ nhập ma là điều thấp hèn, nhục nhã. Nhưng có người đã lập miếu thờ ta, họ chỉ thờ Hoa Âm, bất kể ta là tiên hay ma.



Ta chỉ cần biết, ta vẫn là Hoa Âm, những điều khác chẳng còn quan trọng. Hiểu được điều này, ở Ma giới ta cũng cảm thấy vui vẻ."

Ta chỉ cần biết rằng, trong ba cõi vẫn còn một nơi mà ta có thể nương tựa.

Tòng Anh ngỡ ngàng, còn ta thì đã vượt qua Minh Hải. Tiểu quỷ xương nhỏ ngả đầu, trông có vẻ vui vẻ hơn trước, chỉ là không còn vẻ ngây ngô dễ thương như xưa. Ta hỏi: "Tiểu quỷ, sao ngươi không tháo đầu ra đá như quả bóng nữa?" Trước đây, ta từng thấy nó tự chơi như vậy không ít lần, nhưng kể từ khi rời khỏi kết giới, nó không còn hoạt bát như trước, lười biếng, thỉnh thoảng nói chuyện với vẻ thờ ơ.

Ta nhìn thẳng vào bộ xương trắng của nó đang cứng đờ.

"Chắc là do đông người quá nên ngươi ngại đá chứ gì." Tiểu quỷ liền gật đầu ngay lập tức.

Ta bật cười: "Vậy đợi khi vượt qua Minh Hải, ngươi lại đá tiếp nhé."

Lúc này, những tia nắng vàng rực rỡ cuối cùng của mặt trời đã biến mất, có lẽ tiên tử cưỡi Kim Ô cũng đã trở về. Trời đất tối dần, nhưng trên Minh Hải, hàng ngàn ánh sáng nhỏ li ti bừng lên, một trong những cảnh đẹp của Bồng Lai, như thể sao trời đang rơi xuống nơi đây.

Khi ta đang ở giữa không trung, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mất hết sức lực, ta bắt đầu rơi xuống, hàng ngàn tia sáng nhỏ vụt qua ta.

Đang rơi tự do, một bàn tay bỗng vòng qua eo giữ ta lại. Tiểu quỷ xương nhỏ đã biến mất, thay vào đó là một Ma tôn mặc áo đen, tóc dài xõa tung. Từ góc nhìn của ta, khuôn mặt hắn đẹp như trăng soi đáy nước. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn. Trên Minh Hải này, chỉ còn lại hai chúng ta. Hắn kéo ta sát lại, dùng đầu ngón tay nâng cằm ta lên, khóe mắt lộ ra một vẻ mê hoặc c.h.ế.t người, hắn nói: "Hoa Âm, ngươi muốn bản tôn tháo đầu ra đá cho ngươi xem, phải không?"

Dù tình cảnh này thật đẹp, nhưng giọng điệu của hắn lại chứa đựng vẻ oán trách, khiến ta bất giác bật cười.

Ta giả vờ ngạc nhiên: "Ơ kìa, tiểu quỷ xương nhỏ của ta đâu rồi? Sao lại biến thành một Ma tôn lớn thế này?"

Cơ Hành tiến lại gần ta, đôi môi hắn đầy mê hoặc. Chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài của hắn. Hắn cất giọng trầm thấp: "Bị bản tôn ăn rồi."
Bình Luận (0)
Comment