Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 13

Cho đến khi, họ căm ghét hắn vì hắn không c.h.ế.t được, nên định thiêu sống hắn. Hắn bị trói giữa đống củi, cả người tả tơi, mái tóc ướt phủ kín mắt, trên gương mặt còn lại đầy những vết d.a.o cắt nông sâu lẫn lộn, m.á.u đen không ngừng chảy ra. Ai mà ngờ được, kẻ đó sau này sẽ trở thành Ma tôn, người mà Tiên giới cũng không dám chạm vào lại từng có dáng vẻ như vậy? Người xung quanh hô hào đầy hả hê, nhưng ta nghe hắn lẩm bẩm một câu, rồi bật cười lớn: "Hoa Âm? Hoa Âm là ai?"

Ta rút kiếm ra, ánh kiếm sắc lạnh như tuyết, thản nhiên nói: "Hoa Âm là thần của ngươi."

Hắn bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực hơn cả ánh lửa. Cổ tay ta khẽ xoay, dưới luồng kiếm khí, ngọn lửa đột ngột tắt ngấm, những kẻ vây quanh cũng ngã rạp xuống. Ta cứu Cơ Hành ra khỏi đống lửa, hắn mất sức, tựa lên vai ta, thì thào: "Thế đạo này bất công."

Ta đáp: "Thế đạo bất công, chi bằng hãy tin ta. Ta sẽ trả lại cho ngươi sự công bằng."

"Hoa Âm... ngươi là ai?"

"Ta là Hoa Âm của Bồng Lai."

Hắn dựng lên ngôi miếu đầu tiên để thờ ta, khi ấy dù đang thất thế nhưng hắn vẫn ngạo nghễ nói: "Miếu này sẽ không bao giờ sụp đổ, bền vững qua mọi thời đại." Mấy trăm năm trôi qua, ta có vô số miếu thờ ta được dựng lên rồi lại bị phá hủy, nhưng duy chỉ có miếu Hoa Âm này vẫn trường tồn, chưa từng bị sụp đổ.

Trong cơn mê man, ta nhìn thấy ánh lửa bừng lên. Năm ấy, ta lao mình xuống vực sâu giữa đất trời nứt toác, lấy thân phong ấn Ma Uyên. Ai đó đã theo ta rơi xuống, hắn không sợ hồn bay phách tán, vẫn kiên quyết bảo toàn thân xác ta.

Cảnh tượng đến đây thì kết thúc, sương mù tan biến, ta vẫn đứng trong rừng dâu của Tang Du. Thân hình loạng choạng, nhưng có một bàn tay giữ ta lại. Ta ngẩng lên, chính là Cơ Hành, đôi mắt của hắn vẫn giống như trong giấc mơ, chứa đựng ngọn lửa thiêu đốt đến cạn cả trái tim.

Hắn điềm tĩnh cúi mắt, nhẹ giọng nói: "Ta truy tìm theo dấu vết thì đến đây, ai đó đã dẫn ta vào Luân Hồi Cảnh."

Luân Hồi Cảnh đã lâu không xuất hiện. Loại ảo cảnh này sẽ giam cầm kẻ bước vào trong những ký ức đau khổ nhất, trải qua vô số lần luân hồi, cuối cùng đến cả tên mình cũng chẳng nhớ nổi, tinh khí bị linh cảnh hút cạn, ít ai có thể thoát ra được.

Cơ Hành tiến lại gần, bàn tay nắm lấy cổ tay ta ngày càng nóng lên, khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt chứa chan như gió xuân tháng ba: "Cảm ơn ngươi, vị thần cứu thế của ta."

Nhưng ngay lúc đó, vùng đất của Tang Du đột nhiên biến động. Linh khí vốn đã ít ỏi, giờ đây cạn kiệt hoàn toàn, cỏ cây khô héo, linh vật mục nát. Cơ Hành vô thức ôm chặt ta vào lòng, mùi hương thanh mát của bạch đàn trong tuyết rơi tràn ngập khoang mũi.

Hắn ôm ta bay giữa gió, khi hạ xuống mặt đất mới thấy nguồn gốc của sự cạn kiệt linh lực. Nơi này tràn đầy tử khí, trong một con suối cạn, có người đang nằm. Mái tóc đen dài trôi nổi theo dòng nước cạn, linh khí bị người này nuốt chửng với tốc độ chóng mặt.



Trên đời này có bao nhiêu chuyện phi lý, như ngày ta lên Cửu trùng thiên bị Trường Tân vu oan là đã nhập ma, hay như bây giờ, kẻ thực sự đã nhập ma lại chính là Trường Tân. Đen trắng đảo lộn, hóa ra chỉ đơn giản như thế.

Ta đứng trên cao nhìn xuống hắn. Hắn cố gắng mở mắt, sau một thoáng kinh ngạc, lại bật cười. Trường Tân nhấc tay lên, dường như muốn chạm vào ta. Cơ Hành hừ lạnh một tiếng, cánh tay của Trường Tân liền mềm oặt rơi xuống.

Trường Tân đau đớn rên rỉ, nhưng vẫn cười mỉa: "A, cuối cùng cũng bị ngươi phát hiện rồi, sư tỷ." Hai chữ "sư tỷ" từ miệng hắn thốt ra nghe thật dính dấp và khó chịu. Hắn trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào ta, rồi đột nhiên che mặt lại, cười đến mức không thở nổi. Ta nhìn hắn cười đ.i.ê.n dại một lúc lâu mới dừng lại.

"Thì ra sư tỷ cũng đã nhập ma rồi, vậy thì chúng ta đều giống nhau cả thôi."

Ta hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ từng lời nhấn mạnh: "Ta và ngươi không giống nhau."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, nụ cười khựng lại: "Quả nhiên là sư tỷ. Dù là Thượng tiên hay đã nhập ma, ngươi vẫn cao cao tại thượng như vậy. Còn ta, mãi mãi chỉ là lớp bùn nhơ nhớp dưới chân ngươi, ngươi thật trong sạch, đến mức khiến người ta muốn kéo ngươi xuống cùng đấy."

"Vậy nên ngươi mang Tang Du trở về để thay thế ta, và cũng vì thế mà ngươi muốn phế đi gân cốt của ta phải không?"

"Sư tỷ, ngươi sai rồi. Tang Du nhất định phải trở về. Nhưng sư tỷ à, nhìn ngươi sống suôn sẻ như vậy, ta—kẻ bất hạnh này—không thể không muốn ngươi nếm trải chút đau khổ. Ai mà ngờ được ngươi đã nhập ma, vậy mà trước mặt ta vẫn cao ngạo như xưa, thật khiến ta đau buồn. Trong trăm năm qua, kẻ nhớ ngươi nhất ở Cửu trùng thiên chính là ta."

Hắn nheo mắt, cười mỉm: "Cuối cùng cũng là ta có lỗi với ngươi một lần. Vậy sư tỷ, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật."

Ta linh cảm bí mật ấy sẽ chẳng tốt đẹp gì. Ngay giây tiếp theo, mùi hương của bạch đàn trong tuyết tràn đến, Cơ Hành đưa tay bịt tai ta lại, hắn cúi đầu nhìn ta, đôi mắt dịu dàng như tuyết tan: "Những chuyện xấu không cần nghe, những điều tồi tệ không cần nhìn." Ta chạm tay lên tay hắn, ngón tay lạnh buốt, rồi nhẹ nhàng gạt đi, ta nói không sao đâu.

Trường Tân nói: "Sư tỷ, ngươi có biết không? Ngươi còn có một người muội muội."

Ta lập tức đánh một chưởng vào n.g.ự.c hắn, Trường Tân vốn đã bị thương, không thể chống đỡ, liền phun ra một ngụm m.á.u, nhưng vẫn vừa ho vừa cười đầy mỉa mai.

"Hoa Âm, ngươi có biết không? Ngươi còn có một người muội muội."
Bình Luận (0)
Comment