Trời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.
Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.
Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.
Lật đến trang *****ên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.
Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.
Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.
Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.
Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.
Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng. Ánh đèn từ trong nhà hắt ra, nhuộm vàng vài mét vuông tuyết.
Và giữa màn tuyết mịt mù ấy, cách cửa kính sát đất chừng hai mét, một người đàn ông cao lớn đang đứng đó. Mắt cô mở to, bất giác nín thở.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen, tôn lên vóc dáng càng thêm cao ráo, phần cổ áo lộ ra một đoạn cà vạt màu xanh biển được thắt ngay ngắn, chìm thẳng vào bên trong áo khoác.
Trên đầu đội một chiếc mũ đen, vì động tác cúi đầu, vành mũ che đi một phần khuôn mặt, chỉ để lộ chút tóc mai đen nhánh bên tai và đường cằm góc cạnh rõ ràng.
Người đàn ông không che ô, áo khoác đen và mũ đã lấm tấm những bông tuyết trắng. Một bàn tay với những khớp xương rõ rệt vươn lên, khẽ nâng vành mũ, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.
Theo sau là một giọng nói có phần trong trẻo mà lạnh lùng, hòa với đêm tuyết này: “Xin hỏi, Tống Nghĩa Viễn có nhà không?”
Tống Tri Hòa giả vờ thờ ơ liếc nhìn anh ta vài lần. Trông còn trẻ, chưa đến ba mươi, gương mặt đậm chất Á Đông điển hình, chỉ là ngũ quan có phần sắc nét hơn, nói tiếng Phổ Thông.
Đúng là ba cô có nói tối nay có khách, hẳn là anh ta rồi.
Tống Tri Hòa định thần lại, nhìn anh ta: “Ông ấy hiện không có ở nhà.” Nghĩ lại không thể để người ta cứ đứng chờ bên ngoài mãi, hơn nữa ba chắc cũng sắp về, cô nói tiếp: “Ngoài trời tuyết lớn, anh vào nhà chờ đi.”
Cô mở cửa, gió lùa theo tuyết thổi vào, trong nháy mắt căn nhà lạnh đi mấy độ.
Người đàn ông bước vào, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, khiến nhiệt độ da thịt cũng như hạ xuống.
“Rầm” một tiếng, Tống Tri Hòa đóng sập cửa lại, ngăn cơn gió tuyết hỗn loạn bên ngoài.
Cô nhìn quanh, đang nghĩ xem trong nhà còn nước nóng không, thì bất ngờ, người đàn ông cao lớn như ngọc đã đứng sang một bên, cởi chiếc mũ trên đầu xuống.
Một khuôn mặt đẹp trai không tì vết hoàn toàn lộ ra. Sống mũi anh ta cao thẳng, lông mày rậm, xương mày cao, mí mắt rất mỏng, đôi mắt sâu thẳm, như có ma lực khiến người ta đắm chìm, lại tựa hồ mang theo sức uy ***** khiến người ta không dám đến gần.
Hơi thở xa lạ nguy hiểm toát ra từ người anh ta khiến Tống Tri Hòa theo bản năng muốn lùi xa, nhưng ba mẹ không có nhà, cô phải làm tròn bổn phận chủ nhà.
Cô rót một ly nước ấm đưa đến trước mặt người đàn ông: “Chắc ba tôi sắp về rồi, anh uống chút nước trước đi.”
Mạnh Dục Châu nhìn thiếu nữ trước mặt, trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn nét non nớt. Gương mặt trắng nõn, nhỏ nhắn, có vẻ vừa tắm xong, mái tóc ngang vai buông xõa đen bóng, mặc một chiếc váy ngủ nhung trắng tinh, chân đi đôi dép bông màu hồng nhạt.
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay trắng nõn đang cầm chiếc cốc sứ trắng, hơi nóng bốc lên từ miệng cốc, tan vào không khí.
Mạnh Dục Châu nhận lấy cốc, nhưng không uống, mà đôi mắt nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Em là con gái của Tống Nghĩa Viễn?”
Không biết có phải ảo giác của Tống Tri Hòa không, cô cảm thấy anh rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Nhưng cô vẫn gật đầu, lịch sự cong mắt cười: “Vâng ạ,” cô dừng một chút rồi nói, “Tên em là Tống Tri Hòa.”
Cô hơi cúi đầu, hàng mi khẽ rung, thầm nghĩ có nên hỏi xưng hô với Mạnh Dục Châu thế nào không.
“Đoàng ——”
Một tiếng súng xé toạc màn đêm yên tĩnh. Tiếng động bất ngờ khiến tim Tống Tri Hòa như bị treo lên không trung rồi đột ngột rơi mạnh xuống, hơi thở cô trở nên dồn dập.
Nửa người cô mềm nhũn, ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng súng thứ hai đã vang lên ngay sau đó, rồi cô nghe thấy tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Cô theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động. Ô cửa kính phía trước chỗ cô ngồi đọc sách lúc nãy, những vết nứt như mạng nhện lan ra, mảnh vỡ văng đầy đất.
Tai cô bị tiếng động lớn làm cho ù đi trong giây lát. Tống Tri Hòa chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, đồng tử co rút lại, cảm giác máu toàn thân như đông cứng.
Cô cố gắng kìm nén tiếng hét chực bật ra khỏi cổ họng, tim đập dữ dội, nước mắt sin/h l/ý vì sợ hãi mà tuôn rơi.
Nước Anh có chính sách kiểm soát súng ống nghiêm ngặt, xác suất xảy ra các vụ đấu súng rất thấp. Hơn nữa, có vẻ như bọn chúng nhắm vào nhà cô, đây là ngẫu nhiên hay có chủ đích?
Đầu óc Tống Tri Hòa trống rỗng, hoàn toàn không kịp suy nghĩ về vấn đề này. Vì quá sợ hãi, cơ thể cô co rúm lại thành một cục, ngực phập phồng dữ dội.
Giây tiếp theo, đèn trước mắt tối sầm lại, biệt thự chìm vào bóng tối. Cô mơ hồ chớp mắt, lòng đầy nghi hoặc và bất an, cơ thể căng cứng.
Mất điện sao? Hay có người tắt đèn?
Trong bóng tối, thính giác trở nên nhạy bén hơn, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể thu vào tai. Cô nghe thấy tiếng lửa cháy trong lò sưởi, và ngay sau đó, là tiếng giày da nện trên sàn nhà, những tiếng động rất nhỏ.
Từng tiếng, từng tiếng, âm thanh ngày một gần hơn. Tiếng động này tra tấn thần kinh cô, cô nắm chặt lòng bàn tay.
Một mùi hương nam tính nồng đậm ập đến. Cô không biết phải diễn tả thế nào, thứ mùi đó không hoàn toàn là mùi nước hoa, mà là một loại hương vị mạnh mẽ, có chút áp bức.
Cách trong gang tấc, tiếng bước chân dừng lại.