Ánh nắng sau giờ ngọ từ ấm áp len lỏi xuyên qua, chiếu rọi khắp phòng học sáng trưng. Nhiệt độ liên tục tăng cao, đã đến lúc thực sự có thể mặc áo tay ngắn.
Cô gái mặc đồng phục trắng tay ngắn, một tay chống trên mặt bàn, nâng đầu. Ánh mặt trời nhuộm những sợi tóc mai thành màu hơi vàng, đôi mắt cô vô định nhìn về một nơi nào đó, dưới ánh nắng tạo thành màu hổ phách.
“Hòa Hòa!” Một bàn tay huơ qua huơ lại trước mặt Tống Tri Hòa. Tống Tri Hòa đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hạ Ninh.
“Cậu sao thế, vừa rồi gọi cậu mà không thấy trả lời?”
Tống Tri Hòa hoàn hồn, xoa xoa khuôn mặt hơi tê dại: “Vừa rồi mình thất thần.”
Hạ Ninh “Ồ” một tiếng, nói: “Bài thi tiếng Anh hôm qua viết chưa vậy?”
“Viết rồi.” Tống Tri Hòa từ trong cặp sách móc ra một tờ đề thi đưa cho bạn, “Trước khi vào lớp nhớ trả lại cho tớ nhé.”
“Cảm ơn.” Hạ Ninh xoa đầu Tống Tri Hòa, cầm bài thi rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Tống Tri Hòa dùng tay vuốt lại mái tóc bị Hạ Ninh làm rối, đã nghe Mộ Chu Chu nói: “Tống Tri Hòa, trạng thái gần đây của cậu có chút không ổn lắm, hay thất thần, ngủ không ngon à?”
Tống Tri Hòa kéo kéo khóe môi: “Coi như vậy đi.”
Tan học, Hạ Ninh kéo tay Tống Tri Hòa đi về phía trạm xe buýt. Đi được nửa đường, cô bạn đột nhiên hỏi: “Sao mấy ngày nay cậu có vẻ hơi thất thần thế?”
“Cậu cũng nhìn ra à? Mộ Chu Chu cũng nói vậy.” Tống Tri Hòa cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Không nói được nữa, tớ cứ cảm thấy trong nhà có gì đó là lạ.”
“Sao vậy?” Hạ Ninh hỏi. Trước đây cô bạn từng đến nhà Tống Tri Hòa vài lần, không khí trong nhà cô luôn rất tốt, hơn hẳn ba mẹ cô bạn ba ngày hai bữa cãi nhau.
“Chỉ là…” Tống Tri Hòa không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, “Chỉ là tớ luôn cảm giác trong nhà sắp xảy ra chuyện gì đó. Ba mẹ tớ dạo này rất bận, đặc biệt là ba tớ, vốn dĩ 5 giờ là tan làm rồi, gần đây hơn một tuần nay ăn cơm xong cũng không thấy mặt mũi đâu, không biết có phải công việc xảy ra vấn đề gì không.”
“Haiz, có gì đâu, chuyện đó chứng tỏ họ bận việc thôi mà. Ba tớ có khi cũng rất bận, có thể là có dự án mới đó.”
“Cũng có thể.”
Về đến nhà, Tống Tri Hòa làm bài tập một lát trong phòng ngủ, đến giờ cơm mới xuống dưới.
Lúc xuống cầu thang, thấy được người ba mấy ngày không xuất hiện trên bàn cơm, Tống Tri Hòa có chút vui vẻ. Dì giúp việc bưng món cuối cùng lên bàn, mấy người ăn xong bữa tối.
Hôm nay có món tôm luộc, vị rất tươi ngon, Tống Tri Hòa bất giác ăn mấy con. Tống Nghĩa Viễn thấy cô thích, bóc vài con đặt vào bát cô.
“Tri Hòa, hè này cả nhà ba người chúng ta ra nước ngoài nghỉ mát được không?”
Tống Tri Hòa ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại nói muốn ra nước ngoài ạ?” Lần trước ba mẹ ra nước ngoài cũng là vì công việc, đúng vào kỳ nghỉ đông của cô, nên cũng đi chơi được mấy ngày. “Ba mẹ nghĩ mấy năm nay con học cấp ba vất vả quá, nên cho con thư giãn một chút. Hơn nữa học kỳ sau con lên lớp 11 rồi, phải chăm chỉ học hành, càng không có thời gian đi chơi nữa.” Tống Nghĩa Viễn nở một nụ cười từ ái.
“Vậy ba đi thì công ty làm sao ạ?” Tống Tri Hòa lại hỏi Trần Nhàn, “Mẹ ơi, vậy cửa hàng thời trang của mẹ thì sao?”
“Không sao đâu, ba đã sắp xếp công việc công ty gần xong cả rồi, đến lúc đó có việc gì thì họp trực tuyến. Có điều vẫn chưa quyết định đi đâu, nếu có điều kiện thì đi vài nước tham quan.”
“Cửa hàng của mẹ cũng vậy, hiện tại không cần mẹ có mặt nhiều, có việc gì mẹ sẽ liên hệ trực tuyến với các bạn ấy.”
Thì ra là thế, thảo nào gần đây họ bận rộn như vậy. Có điều, cô cũng rất mong chờ chuyến đi nước ngoài, nghĩ đến đây, Tống Tri Hòa nở một nụ cười, mắt lấp lánh ánh sáng: “Dạ được ạ, cả nhà chúng ta cũng nên thư giãn một chút.”
Ăn cơm xong, Tống Tri Hòa vào phòng ngủ lấy đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm.
Tâm trạng cô cực tốt mở tủ quần áo ra, vô tình nhìn thấy chiếc áo vest đen treo trong tủ.
Tủ quần áo của cô trừ những chiếc áo khoác mùa đông ra, gần như không có quần áo màu đen. Mùa hè thời tiết nóng, quần áo màu đen hút nhiệt, nên cô không mua bao giờ.
Bởi vậy, màu đen nặng nề nghiêm túc trong tủ quần áo, trông thật lạc lõng giữa một loạt quần áo màu sắc tươi đẹp.
Cô nhìn chiếc áo khoác được treo ngay ngắn, suy nghĩ có chút mông lung. Lần trước mẹ cô mang áo đi giặt khô, lấy về xong cô sợ làm mất nên tạm thời cất vào tủ quần áo của mình.
Từ lần trước tình cờ gặp Mạnh Dục Châu, cô không còn gặp lại anh nữa.
Cô cũng không có cách liên lạc với anh, vốn định nhờ ba mang trả giúp, nhưng ba bận quá, mà cô lại hay quên, những lúc ba ở nhà thì lại quên mất không nói.
Thoáng cái đã đến Chủ nhật, Tống Tri Hòa ngủ nướng một giấc, chớp mắt đã hơn 10 giờ. Cô lồm cồm bò dậy, vào phòng tắm rửa mặt qua loa, sau đó ăn chút bữa sáng.
“Tri Hòa.” Vừa uống xong sữa bò, liền nghe thấy tiếng Trần Nhàn gọi cô.
Tống Tri Hòa nhìn qua, Trần Nhàn mặc một chiếc váy dài màu trắng rất thanh lịch, Tống Nghĩa Viễn đi theo sau, vẫn mặc vest, hai người trông như chuẩn bị ra ngoài.
“Ba mẹ phải ra ngoài một chuyến, trưa không về ăn cơm đâu, con ở nhà một mình ngoan nhé.” Trần Nhàn nói.
Tình huống như vậy cũng thường xảy ra, Tống Tri Hòa đã quen, “Vâng ạ” một tiếng.
Trần Nhàn lại dặn dò thêm vài việc lặt vặt, sau đó rất nhanh cùng Tống Nghĩa Viễn rời đi. Trong sân truyền đến tiếng động cơ xe khởi động.
Tống Tri Hòa đặt bát đũa vào bồn rửa trong bếp, rồi lên lầu.
Cô trở về phòng ngủ của mình. Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi lay, ánh nắng loang lổ, xuyên qua kẽ lá đan xen chiếu vào phòng. Tống Tri Hòa ngồi trước cửa sổ, mở cuốn sách chưa đọc xong ra.
Bên khung cửa sổ là ánh nắng vàng óng, tiếng lá cây xào xạc và tiếng ve kêu râm ran, Tống Tri Hòa cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Buổi trưa, Tống Tri Hòa gọi đồ ăn ngoài. Dì nấu cơm trước đây đã xin nghỉ về quê dưỡng lão, hiện tại vẫn chưa tìm được dì mới.
Ăn trưa xong, cô đọc sách trong phòng ngủ một lúc, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, liền ngả người xuống giường ngủ một giấc.
Tống Tri Hòa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu óc vẫn còn mơ màng. Ánh nắng buổi chiều có chút gay gắt, cô nheo mắt, trực tiếp bắt máy.
“Xin hỏi có phải cô Tống Tri Hòa không ạ, ba mẹ cô trên đường đã xảy ra tai nạn giao thông. Ông Tống không may bị rơi xuống biển, hiện đang được tìm kiếm, bà Trần đang trong phòng phẫu thuật. Xin cô lập tức đến Bệnh viện Nhân dân số 1 Bắc Thành.”
Tay Tống Tri Hòa run lên, chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà, màn hình nứt vỡ như mạng nhện, cũng giống như trái tim cô đang từ trên cao rơi xuống.
Bệnh viện Nhân dân số 1 Bắc Thành, hành lang vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng nói chuyện khe khẽ.
Tống Tri Hòa siết chặt quần áo trên người, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trắng tinh, lại như chẳng nhìn thấy gì, cả người bao trùm một bầu không khí u uất không lời.
Hôm nay cô đi vội, vẫn còn mặc bộ đồ ngủ hoa nhí màu vàng nhạt, một chiếc dép lê đã rơi mất, cô bèn cởi nốt chiếc còn lại, đôi chân trần đặt trên sàn nhà lạnh băng.
Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng, mới gần mười phút mà cô cảm giác như đã qua rất lâu. Cô nhìn dòng chữ “Đang phẫu thuật” phía trên phòng mổ, chỉ cảm thấy trái tim mình bị siết chặt, không một giây được thở phào.
Hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, không phải một người, mà là vài người. Tống Tri Hòa không tâm trí đâu mà để ý, vô thần nhìn chằm chằm xuống sàn nhà dưới chân mình.
Một chiếc áo vest đen được khoác lên người cô. Mùi nước hoa quen thuộc bao lấy cô. Tống Tri Hòa cuối cùng cũng cử động được thân thể cứng đờ của mình, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Ngồi bên cạnh cô chính là Mạnh Dục Châu. Gần nửa tháng không gặp, anh không có chút thay đổi nào, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng.
Tống Tri Hòa mấp máy môi, không nói gì.
Đi theo sau anh là hai cảnh sát, hiển nhiên cũng vừa mới đến, đứng cách họ vài mét, giữ im lặng.
Tống Tri Hòa nhìn về phía phòng phẫu thuật, chỉ cảm thấy ánh đèn đỏ kia vô cùng chói mắt, gần như muốn làm cô bị thương, mắt cô cay xè.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra. Tống Tri Hòa lập tức chạy tới.
Nhìn vẻ mặt u ám của bác sĩ bước ra, trước mắt cô tối sầm lại.
------oOo------