Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 102

Mấy ngày tiếp theo, Tống Tri Hòa dẫn Hạ Ninh đi khắp nơi ở Nam Thành. Nam Thành có không ít địa điểm du lịch nổi tiếng, đúng dịp Quốc khánh nên vô cùng đông đúc.

 

Lúc đến, Hạ Ninh cố ý mang theo một chiếc máy ảnh, hai người đã chụp không ít ảnh trên đường đi. Hai bên đường ở Bắc Thành chủ yếu là cây trắc bá và cây hòe, còn ở Nam Thành, gần như đâu đâu cũng thấy cây long não.

 

Cây cối cao lớn, cành lá xum xuê, bốn mùa xanh tốt.

 

Những tán cây rậm rạp có khi che kín cả bầu trời, khiến người ta ngỡ như lạc vào một tiên cảnh khác.

 

Hạ Ninh chỉ ở Nam Thành bốn ngày rồi chuẩn bị về trường. Tống Tri Hòa mua cho bạn một ít đặc sản địa phương để mang đi.

 

Tiễn Hạ Ninh xong, Tống Tri Hòa suy đi tính lại, vẫn quyết định về thăm bà ngoại một chuyến. Thời gian đi lại cả đi lẫn về cũng mất một ngày, tính ra thực sự chỉ ở nhà được hai ngày.

 

Bà ngoại nhìn thấy cô vừa đen vừa gầy, xót xa không chịu nổi, nói phải làm chút đồ ăn ngon cho cô bồi bổ, lập tức đi hầm canh gà cho cô.

 

Sau lễ Quốc khánh, guồng quay cuộc sống của Tống Tri Hòa như được nhấn nút tua nhanh.

 

Ngày thường không có nhiều tiết học, có khi cô sẽ ở thư viện đọc sách hoặc học bài, có khi lại cùng bạn cùng phòng ra ngoài chơi.

 

Điểm khác biệt lớn nhất giữa đại học và cấp ba có lẽ là đại học tự do hơn rất nhiều.

 

Chỉ trong hai ba tháng ngắn ngủi, Hồ Điệp đã có bạn trai, còn Trần Dao thì ngay từ lúc nhập học đã có bạn trai rồi, là bạn học cấp ba, thi đỗ vào trường ở tỉnh bên cạnh.

 

Trong ký túc xá chỉ còn Tô Sướng và Tống Tri Hòa là độc thân. Nhưng mọi người đều biết, Tô Sướng thầm yêu một nam sinh, mà nam sinh đó đã ra nước ngoài du học.

 

Có khi nhắc đến chủ đề này, các bạn cùng phòng lại trêu chọc Tống Tri Hòa: “Cậu cũng yêu đương đi chứ, cả ký túc xá chỉ còn mình cậu là ‘trạch’ nhất, Tô Sướng còn thường xuyên ra ngoài tụ tập, ngày nào đó bọn tớ đều đi hẹn hò hết, chỉ còn lại mình cậu thôi đấy.”

 

Tống Tri Hòa chỉ cười cười, không nói gì.

 

Cô cũng từng trải qua vài lần được các đàn anh hoặc bạn học ngỏ ý, nhưng cô không hề có suy nghĩ gì,tựa như mình là người ngoài cuộc.

 

Lúc Hồ Điệp mới bắt đầu yêu đương, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào. Bạn trai của cô ấy cô đã gặp vài lần, đối xử với Hồ Điệp gần như có thể dùng từ “chu đáo tỉ mỉ” để hình dung, ngày thường mang bữa sáng, lúc cô ấy đến kỳ thì mang nước đường đỏ, chủ động báo cáo lịch trình, các loại quà lễ tết đều không thiếu, được các bạn cùng phòng gọi là “người đàn ông tốt”.

 

Cô mừng cho Hồ Điệp, chỉ cảm thấy những hành động như vậy dường như không thể lay động được mình.

 

Tống Tri Hòa lại mơ một giấc mơ, ký ức về Bắc Thành trong mơ lại trở nên sống động.

 

Cô mơ thấy Mạnh Dục Châu.

 

Đó là một buổi chiều nắng đẹp, ánh sáng rực rỡ từ cửa kính chiếu vào. Người đàn ông ôm cô ngồi trên sofa, một tay siết chặt eo cô, tay kia nâng cằm cô lên, hôn cô.

 

Lúc đó cô căng thẳng đến toát mồ hôi, sợ dì Vương đột nhiên trở về bắt gặp cảnh này, hai tay đặt trước ngực, luôn kháng cự mà lùi về phía sau.

 

Thế nhưng, Mạnh Dục Châu lại càng dán sát người cô hơn, tiếng nước dâm mỹ phát ra từ giữa môi răng khiến mặt cô nóng bừng.

 

Trong hơi thở dồn dập, cô mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm gần trong gang tấc, mang theo những gợn sóng tì/nh d/ục rõ ràng.

 

Tống Tri Hòa tỉnh lại tim đập như trống dồn, che lấy ngực mình, cảnh trong mơ quá đỗi chân thật.

 

Đầu óc cô quay cuồng, hoang mang nghĩ, có lẽ là Mạnh Dục Châu đã để lại dấu ấn quá sâu đậm trong lòng cô, khiến cô bây giờ không thể gợn lên chút sóng lòng nào nữa.

 

Sau khi trở lại Nam Thành, Tống Tri Hòa bắt tay vào điều tra vụ án của ba mẹ.

 

Cô bỏ ra một số tiền lớn thuê một thám tử tư, bắt đầu điều tra từ vụ tai nạn xe của ba mẹ.

 

Đoạn đường xảy ra sự cố đó thật không may, chiếc camera có thể quay được hiện trường rõ nhất lại bị hỏng mấy ngày trước khi xảy ra tai nạn,

 

vẫn chưa kịp sửa chữa.

 

Nhưng từ một chiếc camera khác ở khá xa, có thể lờ mờ nhìn thấy, đúng là chiếc xe tải lớn đã mất lái, gây ra thảm kịch.

 

Mà cảnh sát khám nghiệm hiện trường lúc đó thông qua đối chiếu phân tích, cũng đã chứng thực điểm này.

 

Vô số dấu hiệu đều cho thấy, tất cả chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.

 

Nhưng Tống Tri Hòa sớm đã không còn tin nữa, chết không đối chứng, đen cũng có thể nói thành trắng.

 

Sau hai tháng điều tra, thám tử phát hiện ra một vài manh mối.

 

Theo lời bạn bè của người gây tai nạn lúc sinh thời, người này vốn là một kẻ lêu lổng, thích rượu chè cờ bạc, từng vào đồn cảnh sát vài lần, không có tiền tiêu lại quay về nghề cũ lái xe tải lớn.

 

Thật không may, ngày xảy ra sự việc cũng đã uống rượu.

 

Thám tử lần theo dấu vết, truy tìm đến nơi ở của gia đình người này. Đó là một thôn miền núi hẻo lánh, đa số thanh niên trai tráng trong làng đều đi làm ăn xa.

 

Anh ta dùng cách nói chuyện phiếm để hỏi thăm những người hàng xóm xung quanh.

 

Hàng xóm nói nhà người tài xế đó chỉ còn một người mẹ già và một người vợ, không có con cái, đứa con duy nhất đã không may chết đuối năm lên năm tuổi.

 

Từ đó về sau, tính tình người tài xế càng thêm nóng nảy, về nhà là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ và mẹ, làm cho gia đình không được yên ổn. Hàng xóm đã khuyên can rất nhiều lần.

 

Sau này, khi người tài xế qua đời đột ngột, mẹ và vợ không hề tỏ ra chút bi thương nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

 

Công ty trước khi anh ta qua đời đã từng mua bảo hiểm cho anh ta, nghe người trong thôn nói người phụ trách công ty bảo hiểm đã từng đến nhà vài lần.

 

Sau đó, hai mẹ con bà ta sau khi nhận được một khoản tiền bảo hiểm kếch xù đã chuyển nhà đi, không biết đi đâu nữa.

 

Tống Tri Hòa nghe đến đây đã cảm thấy có điều không ổn. Những người già ở nông thôn, nếu không phải bất đắc dĩ, thì trăm triệu lần cũng không muốn rời xa nơi mình đã sống hơn nửa đời người, bà ngoại cô chính là như vậy.

 

Vợ anh ta rời đi có thể hiểu được, nhưng mẹ chồng lại đi theo cùng. Hơn nữa còn là ngay sau khi nhận được tiền bồi thường không bao lâu, giống như đã có dự mưu từ trước.

 

Thám tử tự nhiên cũng nghĩ đến những điều đó, nhưng manh mối đã đứt, muốn tiếp tục điều tra nữa rất khó.

 

Sau này anh ta lại cố gắng điều tra từ những khía cạnh khác, nhưng đều không thu được kết quả gì.

 

Tống Tri Hòa cảm thấy nản lòng, nhưng kết quả sự việc cũng là điều cô đã lường trước. Cô không từ bỏ, vẫn yêu cầu anh ta nếu phát hiện ra manh mối mới thì báo cho cô biết.

 

——-

 

Tháng mười một, trời dần trở lạnh, bắt đầu có gió.

 

Tống Tri Hòa đã ở Bắc Thành mấy năm, chút hơi lạnh này cũng không thấm vào đâu.

 

Mùa đông ở Nam Thành tương đối ẩm ướt và lạnh, nhưng về cơ bản nhiệt độ vẫn duy trì trên không độ, hiếm khi có tuyết, chỉ có hai tháng trước và sau Tết là tương đối rét.

 

Hôm nay có khá nhiều tiết học, hoàn thành xong bài tập nhóm, lại gần cuối tuần, bạn cùng phòng đề nghị cùng nhau đi ăn một bữa, Tống Tri Hòa tự nhiên đồng ý.

 

Lúc này đúng là giờ cơm, cổng trường đông nghịt người, đa phần là sinh viên.

 

Lại vừa đúng lúc chạm đến giờ cao điểm tan tầm, đường phố cũng kẹt xe, xe cộ di chuyển chậm chạp.

 

Tống Tri Hòa cùng bạn cùng phòng từ cổng chính đi ra, hai người sánh vai nhau. Mấy người bàn bạc sẽ đến quán xào mới mở gần trường, đồ ăn ở đó rất ngon, giá cả lại phải chăng, đi chậm còn phải chờ bàn.

 

Hôm nay Tống Tri Hòa mặc một chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, một chiếc quần dài màu trắng, tay còn cầm chiếc túi đựng sách, trông rất ra dáng sinh viên. Giữa dòng người qua lại, cô trả lời một tin nhắn, bất giác bị tụt lại phía sau.

 

Khi ngẩng đầu tìm kiếm vị trí của bạn cùng phòng, cô vô tình liếc thấy một chiếc Maybach đang từ từ tiến lên trên đường. Chiếc xe này ở Nam Thành rất hiếm thấy, khiến người qua đường phải ngoái nhìn.

 

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống một nửa, lờ mờ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đang ngồi bên trong, không nhìn rõ mặt. Một bàn tay thon dài vươn ra, kẹp điếu thuốc gõ nhẹ vài cái vào thành cửa sổ, những tàn thuốc li ti rơi xuống.

 

Người đàn ông thu tay lại, cửa sổ xe cũng từ từ nâng lên, che khuất những ánh mắt tò mò bên ngoài.

 

Tống Tri Hòa như bị sét đánh, hơi thở nặng nề hơn vài phần. Khi cô định nhìn xuống biển số xe, chiếc xe đó đã sớm hòa vào dòng xe cộ, biến mất không dấu vết.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment