Nước Anh luôn mưa dầm dề, tháng Mười Một lại càng ẩm ương, cái lạnh lẽo cuốn theo gió buốt, như muốn thấm vào tận xương tủy.
Mạnh Dục Châu đến Anh gấp gáp, không mang theo quần áo gì, trên người cũng chỉ mặc đơn bạc, trực tiếp ở lại căn nhà của mình tại Anh.
Chuyến đi lần này của anh rất kín đáo, ngay cả mẹ anh cũng không hề hay biết.
Rất nhanh sau đó, anh nhận được một cuộc điện thoại. Hôm nay anh tự mình lái xe, thẳng tiến đến điểm hẹn.
Nơi này là vùng ngoại ô, dân cư thưa thớt, là một nhà xưởng lớn từng bị bỏ hoang. Quá trình công nghiệp hóa tuy đã chậm lại, nhưng những dấu tích lịch sử vẫn còn đó minh chứng cho quá khứ.
Một người đàn ông dáng người cường tráng, tóc vàng mắt xanh, râu quai nón, khoanh tay đứng trước đầu xe. Thấy Mạnh Dục Châu đến, anh ta cười toe toét để lộ hàm răng trắng: “Đến nhanh thật đấy.”
Dù gã cười trông có vẻ rạng rỡ, nhưng nhìn qua không phải dạng dễ chọc. Lông tay lông chân rậm rạp, thân hình vạm vỡ cùng với ánh mắt đầy vẻ hung tợn khi không biểu cảm đều chứng minh điều đó.
“Người ở bên trong rồi, người của tôi vừa mới vào.” Amber nói, rồi xoay người ngồi vào xe. “Mà tôi tò mò thật, cậu với Nero có thù oán gì à?”
“Không sâu bằng mối thù như biển máu của cậu đâu.” Mạnh Dục Châu nửa đùa nửa thật đáp lại.
Vừa dứt lời, vài tiếng súng liên tiếp vang lên, kinh động chim chóc trên ngọn cây bay tán loạn.
“Xem ra đã tìm được người rồi.” Amber thản nhiên nói.
“Cậu mang theo bao nhiêu tay chân?” Mạnh Dục Châu quay đầu hỏi.
“Thế nào cũng đủ. Lần này là cơ hội ngàn năm có một, lúc hắn ra ngoài chỉ mang theo vài vệ sĩ, cụ thể bao nhiêu xe thì không rõ lắm, nhưng đoán chừng không quá ba chiếc.” Amber lộ vẻ hưng phấn và tham lam. “Tôi hút điếu thuốc được chứ?”
“Tùy cậu.”
Amber rút một điếu thuốc từ trong túi, không quên đưa cho Mạnh Dục Châu một điếu.
Mạnh Dục Châu liếc nhìn rồi thu lại tầm mắt: “Không cần.”
Amber không nói gì, châm thuốc hít một hơi thật sâu, đè nén sự hung bạo trong người xuống. Tiếng súng vẫn vang lên liên hồi, nhưng trong mắt gã lại như một bản nhạc vui tai.
Vị trí của hai người khá tốt, vừa đủ xa chiến trường thực sự, lại vừa có thể nắm được tình hình đại khái.
“Bảo người của cậu đừng có giết hắn, nếu không cậu cũng gặp phiền phức đấy, phải giữ lại mạng cho cảnh sát còn xử lý.” Mạnh Dục Châu nói.
“Biết rồi, nhưng cậu không có bằng chứng, cảnh sát sẽ tin à?”
Mạnh Dục Châu từ từ nhếch mép cười: “Sao cậu biết tôi không có?”
Trước đó, Mạnh Dục Châu đã giao bằng chứng phạm tội cho cảnh sát rồi, một lát nữa, người của họ hẳn là sẽ đến.
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cảnh sát vốn đã đau đầu vì khối u ác tính này, bây giờ không nghi ngờ gì nữa chính là thời cơ tốt nhất để bắt giữ.
Amber nhìn theo hướng mắt anh, bên trong là một tập tài liệu màu xanh lam. Gã cầm lấy, mở ra, sau khi xem nội dung bên trong thì kinh ngạc trợn tròn mắt: “Meng, cậu chuẩn bị những thứ này bao lâu rồi? Chừng này đủ cho hắn ngồi tù mọt gông cả đời.”
“Cũng không lâu lắm, hai năm.”
Anh ở Anh mấy năm, những người quen biết cũng coi như có ích. Mạng lưới của Zach rất mạnh, anh nhờ anh ta điều tra Nero không chỉ đơn thuần là nơi ở, mà là hành tung cụ thể, bao gồm cả đám tùy tùng.
Mà những thứ này, dĩ nhiên không dễ dàng biết được, cần phải có nội ứng.
Mấy năm nay Mạnh Dục Châu dĩ nhiên cũng từng muốn cài người vào, nhưng Nero đã có vết xe đổ, làm việc cẩn thận hơn nhiều. Có điều Zach còn cáo già hơn, cũng nhìn xa trông rộng hơn, anh ta đã làm việc này từ bảy năm trước, chỉ để gài sẵn một ngòi nổ nhằm khống chế người khác.
Có điều, ngòi nổ này sớm đã bị anh lợi dụng. Anh đi gặp Zach chỉ là thông báo một tiếng, dù thế nào anh cũng sẽ làm vậy. Mà Zach cũng không có lý do gì để không đồng ý, nói cho cùng, anh ta đã ở giữa tâm xoáy tự do, giữ lại ngòi nổ chẳng khác nào giữ một quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Còn hiện tại, đã có người tiếp quản.
Thật ra kế hoạch có thể sắp đặt tinh vi hơn một chút, chỉ là Mạnh Dục Châu không đợi được nữa.
“Cậu đúng là lợi hại thật, xem ra đắc tội ai cũng không thể đắc tội cậu.”
“Được rồi, tiếng súng đã dừng, xem ra đã bắt được người.” Amber nói, mắt nhìn bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Người kia hai tay bị còng, ống quần jean trên cẳng chân nhuốm một mảng máu đỏ sẫm.
Cùng lúc đó, giọng nói từ tai nghe truyền đến: “Mục tiêu đã bị dọn dẹp xong, hiện tại chưa phát hiện đối tượng khả nghi nào.”
Không ai chú ý, ở một góc hẻo lánh, có một bóng người đang đứng. Kẻ đó nhìn chiếc xe đơn độc, từ từ giơ súng lên.
“Ha ha ha ha, tôi đã nói là sẽ thành công mà.” Amber chìm đắm trong niềm vui sướng hôm nay, rõ ràng có chút đắc ý vênh váo.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Mạnh Dục Châu lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng. Lòng có chút bất an, anh nhìn trừng trừng xung quanh, giây tiếp theo, ngón tay chạm vào vô lăng.
Chiếc xe khẽ chuyển hướng, “Đoàng” một tiếng, cửa sổ xe vỡ tan. Amber chỉ cảm thấy có thứ gì đó sượt qua mặt mình, cảm giác đó khiến anh ta chết lặng trong khoảnh khắc tưởng chừng như vô tận.
Mạnh Dục Châu lộ vẻ đau đớn, nhìn cánh tay mình, một dòng ấm nóng đang nhuộm sẫm màu áo khoác với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Pằng” một tiếng nữa vang lên, bóng người ở góc khuất trúng đạn vào chân trái, ngã khuỵu xuống đất không dậy nổi.
“Khốn kiếp, không ngờ lại có cá lọt lưới.” Amber hung tợn nói, kiểm tra vết thương của Mạnh Dục Châu, lòng vẫn còn sợ hãi. “May thật, Meng, chúng ta gặp may đấy, nếu không thì không phải cậu chết thì cũng là tôi.”
Anh ta xé một mảnh vải từ áo mình, băng bó qua loa vết thương cho Mạnh Dục Châu, sau đó đổi chỗ với anh, ngồi vào ghế lái: “Đến chỗ tôi trước đã.”
Amber phóng xe như bay trở về.
Không bao lâu sau, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Đến nơi ở của Amber, bác sĩ riêng đã chờ sẵn, cẩn thận kiểm tra vết thương của Mạnh Dục Châu một lượt, sau đó sát trùng rồi băng bó lại.
Lúc Hàn Minh đến đón anh, vừa nhìn đã thấy ngay vết thương trên tay anh.
Mạnh Dục Châu mặt không đổi sắc, bảo chuyện ở Anh đã giải quyết xong, rồi dặn cậu đặt vé máy bay về nước.
Hàn Minh ngẩn người tại chỗ, hỏi anh có muốn nghỉ ngơi vài ngày không, dù sao vết thương vẫn còn rỉ máu.
Mạnh Dục Châu nhìn vết thương đang rỉ máu, ánh mắt có chút đăm chiêu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hàn Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ không ngờ mới qua hai ngày, Mạnh Dục Châu đã đòi về, cứ ngỡ anh sẽ ở lại thêm một tuần.
Anh ta quanh năm theo sát Mạnh Dục Châu, cũng biết dạo này anh rất bận, ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít, giờ lại thêm bị thương, không biết có chịu nổi việc di chuyển mệt mỏi không nữa.
Nhưng Mạnh Dục Châu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, vẫn quyết định khởi hành về Nam Thành.
Mạnh Dục Châu đang nghĩ gì, Hàn Minh đại khái đoán được. Là anh đang nhớ cô Tống ở Nam Thành.
Đã rất nhiều lần, khi Mạnh Dục Châu say rượu trở về, Hàn Minh thấy anh ngồi ngẩn người trong xe, ánh sáng lốm đốm chiếu lên gương mặt anh, trông vẻ cao thâm khó lường.
Một hai lần say đến mức nghiêm trọng, Hàn Minh nghe được một cái tên thốt ra từ miệng anh.
Tri Tri
Đó là tên ở nhà của cô Tống.
Có lẽ vì còn trẻ khỏe, Mạnh Dục Châu hồi phục rất tốt, ngoài việc sắc mặt hơi tái nhợt ra thì không có vẻ gì khác thường.
Mười hai giờ bốn mươi phút rạng sáng, một chiếc máy bay đã hạ cánh xuống Nam Thành.
------oOo------