Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 109

Nghe xong toàn bộ sự việc, Tống Tri Hòa ngẩn người một lúc lâu.

 

Mạnh Dục Châu không nói gì, chỉ im lặng ngồi nhìn cô, cho cô thời gian để tiêu hóa.

 

Tất cả các sự kiện đã được xâu chuỗi lại với nhau, mọi thứ đều có manh mối.

 

Tống Tri Hòa không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với tất cả những gì đã xảy ra. Dưới vẻ ngoài tốt đẹp, sự mục ruỗng đã lặng lẽ nảy sinh, còn cô, lại là người hoàn toàn được bảo vệ trong tháp ngà.

 

Đầu óc cô rối bời, trái tim nhói lên, truyền đến cơn đau âm ỉ. Cô vô thức đứng dậy: “Tôi muốn về trước.”

“Được, chúng ta trở về.” Mạnh Dục Châu vừa định đứng lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người ngã về phía sau.

 

Tống Tri Hòa trơ mắt nhìn thân thể người đàn ông đổ ập xuống ngay trước mắt mình, như một ngọn núi sụp đổ. May mắn phía sau anh là ghế sô pha, nên không bị đập đầu.

 

Ngón tay chạm vào cổ tay nóng rẫy của anh, Tống Tri Hòa nhíu mày, anh bị sốt rồi.

 

Cô bỗng nhớ lại cảnh tượng buổi sáng, khi đó sắc mặt anh đã không tốt lắm, cô cứ nghĩ là do thiếu ngủ.

 

Tống Tri Hòa chạy ra ngoài gọi bác sĩ, rất nhanh đã có người tới, đưa Mạnh Dục Châu vào phòng bệnh. Người đàn ông vốn luôn cao lớn khỏe mạnh giờ nằm trên chiếc giường bệnh nhỏ bé, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không rõ tên.

 

Mạnh Dục Châu luôn rất bận, giống như một cỗ máy vận hành tốc độ cao. Anh luôn có thể giải quyết mọi vấn đề một cách có trật tự, đến nỗi khiến cô quên mất, người đàn ông mạnh mẽ như vậy cũng sẽ bị bệnh.

 

Phòng bệnh chật cứng mấy bác sĩ y tá, Tống Tri Hòa đứng ngoài cửa, chờ họ kiểm tra.

 

Trên đường, Hàn Minh đi vào, nói gì đó với bác sĩ, Tống Tri Hòa không nghe rõ.

 

Đến khi cô vào lại lần nữa, nhìn thấy mu bàn tay Mạnh Dục Châu đang cắm kim truyền dịch, còn một y tá đang dùng băng gạc băng bó vết thương cho anh. Vết thương ở cánh tay, gần ngực, vẫn chưa lành hẳn, một vết sẹo dữ tợn, còn đang rỉ máu.

 

Đầu óc Tống Tri Hòa trống rỗng, anh bị thương khi nào, sao cô lại không hề hay biết?

 

Tống Tri Hòa nhìn về phía Hàn Minh, anh ta tỏ vẻ áy náy.

 

“Vết thương của anh ấy…” Tống Tri Hòa còn chưa kịp hỏi thì bác sĩ tới, nói Mạnh Dục Châu bị sốt cao do vết thương nhiễm trùng cộng thêm làm việc quá sức, hiện tại cần phải theo dõi sát sao, cố gắng hạ nhiệt độ cơ thể xuống.

 

Không bao lâu sau, nhân viên y tế trong phòng bệnh đều rời đi, Hàn Minh mới lên tiếng: “Vết thương của sếp Mạnh là từ một tuần trước, bị đạn sượt qua da.”

 

Tống Tri Hòa đột ngột ngẩng đầu.

 

“Sau khi cô rời đi, anh ấy làm việc còn nhiều hơn trước. Tôi ở bên cạnh anh ấy quanh năm, nhìn anh ấy thường xuyên qua lại giữa Bắc Thành và Luân Đôn, có khi còn chưa kịp thích nghi với chênh lệch múi giờ đã bắt đầu lao vào công việc. Tôi khuyên anh ấy nghỉ ngơi, nhưng anh ấy lại nói với tôi, anh ấy muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.”

 

“Anh ấy luôn rất bận, cũng không nhìn ra được tâm trạng tốt xấu. Có một hôm xã giao về khuya, sau đó hỏi tôi, có phải anh ấy đã quá cực đoan với cô không.”

 

“Tôi không nói gì, anh ấy thở dài nói, thôi bỏ đi. Sau này, anh ấy nghe tin ba cô tỉnh lại, lập tức đặt vé máy bay đến Anh. Mọi việc xử lý rất ổn thỏa, chỉ là lúc cuối cùng, có một kẻ lọt lưới, may mà anh ấy phát hiện nhanh, đánh lệch tay lái một chút nên chỉ bị thương ở cánh tay.”

 

“Vốn anh ấy định về nước ngay, sau đó là tôi đề nghị, mới ở lại Anh dưỡng thương vài ngày, vết thương còn chưa kịp khép miệng đã đến Nam Thành tìm cô. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đối xử tốt với bất kỳ ai đến mức này. Thưa cô Tống, có lẽ ban đầu, anh ấy thật sự có những ý nghĩ khác, nhưng hiện tại, anh ấy thật sự rất để tâm đến cô.”

 

Hàn Minh kể lể một cách chân thành những lời trong lòng, anh ta cười một chút, “Tôi nói hơi nhiều, cô cứ nghe vậy thôi, đừng trách tôi.”

 

Tống Tri Hòa lắc đầu, xét về tình về lý những lời anh ta nói đều là sự thật, cô có tư cách gì để trách cứ.

 

Hàn Minh ở lại một lát rồi nói có chút việc tồn đọng cần xử lý nên rời đi.

 

Sau khi anh ta đi, cả phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.

 

Trong lòng Tống Tri Hòa ngổn ngang trăm mối, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Mạnh Dục Châu lại âm thầm làm nhiều điều vì cô đến vậy, thế mà dù bị hiểu lầm, anh cũng chưa bao giờ giải thích, tại sao?

 

Có lẽ cô đã biết đáp án, bởi vì không muốn làm cô lo lắng.

 

Khi cô nhìn về phía Mạnh Dục Châu lần nữa, người đàn ông đã nhìn cô từ lâu.

 

Mạnh Dục Châu không biết đã tỉnh lại từ khi nào, anh không hỏi bản thân đã xảy ra chuyện gì, hay tại sao lại ở đây, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cô.

 

Ánh mắt anh bình tĩnh mà sâu thẳm, lại khiến người ta cảm giác ẩn chứa những điều sâu sắc hơn.

 

Tống Tri Hòa bị nhìn đến tim đập loạn xạ.

 

Trên mặt Mạnh Dục Châu mang vẻ tái nhợt bệnh tật, đôi mắt đen nhánh khẽ chuyển động: “Lời của Hàn Minh em đừng để trong lòng, những việc tôi làm, cũng không hoàn toàn vì em.”

 

Miệng Tống Tri Hòa mấp máy, cổ họng như nghẹn lại, khó khăn phát âm: “Xin lỗi.”

 

Giọng Mạnh Dục Châu hơi yếu ớt do sốt cao: “Không có gì phải xin lỗi, Tri Tri, chuyện này không trách em, là tôi không muốn để em biết những điều này.”

 

“Là tôi quá nóng vội, chỉ muốn trói buộc em bên cạnh tôi.”

 

“Mẹ tôi từng nói, yêu một người không nên làm người đó buồn, câu nói này không sai.”

 

Nghe thấy chữ “yêu”, mặt Tống Tri Hòa ửng đỏ, người này có phải sốt đến hồ đồ rồi không?

 

“Tri Tri, anh yêu em.”

 

Trong lúc còn đang ngẩn người, Tống Tri Hòa đột nhiên không kịp đề phòng mà nghe được lời tỏ tình này.

 

Tống Tri Hòa không ngờ, anh lại nói ra chữ “yêu” nặng trĩu như vậy. Nhưng từ miệng anh nói ra, lại có sức thuyết phục đến lạ.

 

Anh trước giờ luôn là người hành động nhiều hơn lời nói.

 

Tim Tống Tri Hòa đập “thình thịch”, mặt nóng bừng, cô không hiểu phản ứng sin/h l/ý này bắt nguồn từ đâu, chỉ theo bản năng hỏi lại: “Nếu tôi không yêu anh thì sao?”

 

Vậy thì sẽ thế nào?

 

Trong nhận thức của Tống Tri Hòa, tình yêu là chuyện của hai người, nếu Mạnh Dục Châu lại dùng cách cưỡng ép đó đối với cô, cô vẫn sẽ muốn trốn chạy.

 

“Không sao cả,” Mạnh Dục Châu nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên cười, cơn sốt cao càng làm tăng thêm vẻ yếu ớt mà quyến rũ cho anh, “Ít nhất, Tri Tri.” Anh gọi tên cô, giọng nói quyến luyến, mang theo vô hạn dịu dàng, “Em ít nhất không bài xích anh, vẫn có sự yêu thích mang tính sin/h l/ý đối với anh, đúng không?”

 

“Em có bao giờ nghĩ tới, thật ra em cũng có tình cảm với anh không, nếu em thật sự chỉ coi anh như chú út, thì sẽ không có phản ứng với những nụ hôn của anh, mà chỉ cảm thấy kinh tởm.”

 

Mạnh Dục Châu vẫn còn nhớ, khi hai người ôm nhau, gương mặt nóng bừng của Tống Tri Hòa, vành tai ửng hồng, cùng với nhịp tim đập dồn dập. Anh luôn ôm chặt lấy cô, hôn hết lần này đến lần khác, cho đến khi cơ thể Tống Tri Hòa mềm nhũn.

 

Vành tai Tống Tri Hòa nóng lên, nhưng không thể không suy nghĩ về lời anh nói, có lẽ vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn, nên cô luôn trốn tránh những vấn đề này.

 

“Được rồi, anh không nói nữa.” Mạnh Dục Châu thu lại nụ cười, ôn tồn nói, “Tri Tri, còn nhớ em nợ anh một món quà cảm ơn không?”

 

Những lời này kéo Tống Tri Hòa trở về ký ức, khi đó cô bị đám phóng viên vây quanh, là Mạnh Dục Châu đã cứu cô, anh nói thích sự cảm ơn thực tế hơn.

 

“Tôi nhớ.” Tống Tri Hòa khẽ nói, “Anh muốn gì?”

 

“Cho anh một cơ hội theo đuổi em, Tri Tri.” Sắc mặt Mạnh Dục Châu tái nhợt, nhưng đôi mắt lúc này lại sáng ngời và sâu thẳm.

 

Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Tống Tri Hòa có chút hoảng loạn.

 

“Không cần cho anh câu trả lời ngay bây giờ, anh cho em thời gian suy nghĩ.”

 

“Vết thương còn đau không?” Tống Tri Hòa nói sang chuyện khác.

 

Đôi mắt Mạnh Dục Châu ánh lên ý cười: “Không sao, chỉ cần Tri Tri ở bên cạnh anh, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment