Sáng sớm hôm sau, Tống Tri Hòa đấu tranh với chiếc chăn ấm áp một lúc rồi mới chịu rời giường vệ sinh cá nhân.
Kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là một màn sương mù trắng xóa, không nhìn rõ gì cả. Nhiệt độ càng lúc càng lạnh, có lẽ mấy ngày tới sẽ có tuyết rơi.
Lúc thay đồ, Tống Tri Hòa cố ý mặc dày hơn một chút.
Vừa mở cửa phòng, cô bắt gặp Mạnh Dục Châu cũng vừa bước ra. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, bên trong là chiếc áo len cao cổ màu đen, khoác ngoài là áo dạ cashmere màu nâu nhạt.
Trông anh có vẻ đã nghỉ ngơi rất tốt, sắc mặt hồng hào, đôi môi ánh lên vẻ căng mọng.
Đối với một Tống Tri Hòa sợ lạnh mà nói, cách ăn mặc này vẫn còn quá phong phanh.
Thế là cô lên tiếng: “Chú út, hôm nay nhiệt độ xuống thấp lắm đấy.”
Mạnh Dục Châu đưa tay ra, ống tay áo hơi xắn lên, để lộ đoạn cổ tay nổi rõ gân xanh, trông vô cùng mạnh mẽ.
Tống Tri Hòa ngẩn người một chút, rồi đưa ngón tay qua thăm dò. Nhiệt độ cổ tay anh còn cao hơn thân nhiệt của cô một chút, xem ra là cô lo lắng thừa rồi.
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Tần Viện và Tống Nghĩa Viễn còn dậy sớm hơn họ, đã ăn sáng xong. Nghe người giúp việc nói hai ông bà đã cùng nhau ra nhà kính ngắm hoa rồi.
Tống Tri Hòa vừa ăn sáng vừa phát hiện bình hoa trên bàn ăn lại được thay mới. Lần này là hoa tulip, những đóa hoa tựa như chiếc ly rượu có chân thon dài, mang sắc hồng phấn chuyển màu như tranh thủy mặc.
Nhờ có nhà kính bằng pha lê giữ nhiệt độ ổn định, hoa trong vườn nhà Tần Viện vẫn có thể nở rộ giữa mùa đông giá rét. Mỗi ngày thức dậy, đều có thể nhìn thấy những đóa hoa tươi thắm trên bàn ăn, trên kệ tủ, như một nét chấm phá rực rỡ giữa mùa đông hiu quạnh. Đó cũng là điểm
tô cho cuộc sống mấy chục năm như một, vốn có phần khô khan và đơn điệu của Tần Viện.
Tống Tri Hòa vừa ăn sáng, ánh mắt vừa ngắm nhìn những bông tulip một lúc lâu.
Mạnh Dục Châu khẽ cất tiếng: “Em thích hoa à? Đợi về rồi anh xây cho em một nhà kính trồng hoa.”
Tống Tri Hòa lắc đầu: “Em không biết trồng hoa.”
Tiếng cười nói vui vẻ của Tần Viện và Tống Nghĩa Viễn ngày một gần hơn, chủ đề vì thế cũng tạm gác lại.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Tần Viện bỗng nhớ ra điều gì đó, chạy ra hỏi: “Trưa nay Tri Hòa muốn ăn gì không cháu?”
Mạnh Dục Châu nói đỡ lời: “Con với Tri Hòa ăn ngoài ạ.” Tống Tri Hòa ngơ ngác, anh có nói đâu nhỉ.
“Đi thôi, Tri Hòa.” Người đàn ông mở cửa ghế phụ cho cô, Tống Tri Hòa đành phải ngồi vào.
Bên kia, Mạnh Dục Châu cũng đã lên xe.
Nơi ở của Tần Viện khá hẻo lánh, siêu thị người Hoa gần nhất cũng cách gần ba mươi phút lái xe.
Trong xe bật điều hòa, chỉ một lát sau Tống Tri Hòa đã cảm thấy hơi nóng, bèn cởi phanh áo khoác. Quay đầu lại, cô phát hiện Mạnh Dục Châu cũng đã cởi áo khoác ra từ lúc nào.
Trên người anh chỉ còn lại chiếc áo len cao cổ màu đen. Anh nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm vô lăng. Trên cổ tay phải là chiếc đồng hồ cơ màu bạc, mặt đồng hồ vẫn lấp lánh nổi bật dù cho bầu trời âm u nhiều mây, vô cùng thu hút ánh nhìn. Còn ngón trỏ tay trái anh đeo một chiếc nhẫn bạc trơn.
Mạnh Dục Châu thừa hưởng làn da trắng từ mẹ, mặc đồ đen càng tôn lên nước da trắng trẻo ấy. Nhưng cái trắng này không hề khiến anh trông yếu ớt, bởi anh đã rèn luyện quanh năm, lớp áo len mỏng manh càng làm nổi bật vóc dáng cường tráng của anh một cách hoàn hảo.
Bờ vai rộng, lưng dày, những múi cơ bắp cuồn cuộn, đường cong mạnh mẽ ấy lại đột ngột thu hẹp ở phần eo.
Tống Tri Hòa bất chợt nhớ tới một câu nói trên mạng: Áo len cao cổ bó sát màu đen là một trong những trang phục quyến rũ nhất mà đàn ông có thể mặc.
Cô vô cùng đồng tình.
Lúc dừng đèn đỏ, Mạnh Dục Châu phát hiện Tống Tri Hòa dường như đã nhìn mình hơi lâu, anh quay sang, ánh mắt ánh lên ý cười: “Tri Tri, em thích lắm à?”
Tim Tống Tri Hòa đột nhiên đập nhanh hơn.
Người đàn ông càng lúc càng dựa sát vào cô, ở khoảng cách này, thậm chí có thể nhìn rõ lỗ chân lông của nhau, hơi thở cũng quyện vào làm một.
Mạnh Dục Châu đạt được ý nguyện khi thấy gương mặt Tống Tri Hòa ửng đỏ, anh khẽ cười: “Sau này em muốn ngắm gì, anh đều cho em ngắm.”
Tống Tri Hòa lập tức đánh trống lảng, hỏi về chiếc nhẫn trên tay anh: “Chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ?”
Hình như cô chưa từng thấy anh tháo nó ra.
Mạnh Dục Châu: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, của bà nội anh cho, đeo quen rồi, không muốn tháo ra.”
Đèn xanh bật sáng, Tống Tri Hòa như được đại xá, vội nhắc anh: “Đi được rồi ạ.”
Gần Tết Nguyên Đán, siêu thị người Hoa đông nghẹt, hai người suýt nữa thì không tìm được chỗ đậu xe.
Tống Tri Hòa đi phía trước, Mạnh Dục Châu lặng lẽ theo sau. Anh cao lớn, đứng bên cạnh cô có thể che chắn, ngăn không cho người khác chen lấn vào cô.
Tống Tri Hòa có kinh nghiệm mua sắm đồ Tết, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe đẩy.
Đến quầy thu ngân, đã có một hàng dài người đang xếp hàng. Tống Tri Hòa vốn không cao, quần áo mặc hôm nay màu sắc cũng không mấy nổi bật.
Mạnh Dục Châu một tay đẩy xe hàng, tay kia nắm lấy tay Tống Tri Hòa: “Đừng để lạc mất nhau.”
Lúc này, một cô gái xinh đẹp dáng người cao ráo đột nhiên tiến lại gần, chỉ vào điện thoại di động, nói gì đó với Mạnh Dục Châu. Với trình độ tiếng Anh của mình, Tống Tri Hòa hiểu được ý cô ta là muốn xin thông tin liên lạc.
Trong lòng cô dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ.
Ngay giây tiếp theo, người đàn ông giơ bàn tay hai người đang nắm chặt lên, giọng nói ôn hòa nhưng âm điệu lại có chút lạnh lùng, dùng tiếng Anh đáp: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Cô gái kia lập tức ngượng ngùng xin lỗi, không ngờ hai người là một cặp, bèn hào phóng nói: “Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”
Mạnh Dục Châu gương mặt giãn ra, anh cười đáp: “Cảm ơn.”
Cơ thể Tống Tri Hòa nóng bừng lên, cảm thấy nhiệt độ trong siêu thị hình như hơi cao.
Thanh toán xong, Mạnh Dục Châu cất đồ vào cốp xe, hai người ngồi vào trong xe.
Tống Tri Hòa hỏi: “Tiếp theo mình đi đâu ạ?” Giờ này ăn cơm thì hơi sớm.
Mạnh Dục Châu lướt ngón tay trên màn hình điện thoại vài cái, rồi nhìn cô nói: “Đi xem phim thì sao?”
Tống Tri Hòa hơi kinh ngạc nhìn anh.
Trong ấn tượng của cô, anh dường như không thích xem phim cho lắm.
“Tri Tri, đừng quên, hiện tại anh không phải là chú út của em nữa, mà là người đang theo đuổi em.”
Tống Tri Hòa đã quên mất mình xuống xe như thế nào, suốt cả quãng đường đều được Mạnh Dục Châu nắm tay, mãi đến khi vào rạp chiếu phim mới hoàn hồn.
Còn khoảng mười mấy phút nữa phim mới chiếu, Mạnh Dục Châu mua một ly Coca và một hộp bắp rang bơ.
Anh không thích mấy món này, chỉ có trẻ con mới thích.
Tống Tri Hòa nhận lấy ly Coca, nhíu mày: “Để ở nhiệt độ thường ạ?” Coca đá mới là ngon nhất chứ.
Mạnh Dục Châu biết tỏng suy nghĩ trong lòng cô, nói: “Hai ngày nữa là đến kỳ sin/h l/ý rồi, uống ít đồ lạnh thôi.”
Tống Tri Hòa cạn lời, sao người này đến cả kỳ sin/h l/ý của cô cũng nhớ rõ vậy.
Vào rạp, Tống Tri Hòa tìm được chỗ ngồi rồi để đồ xuống. Hai người chọn ghế ở dãy giữa, tầm nhìn tốt. Vì là suất chiếu buổi sáng nên rạp không đông lắm, chỉ có khoảng hơn chục người.
Máy sưởi trong rạp rất ấm, Tống Tri Hòa hơi hối hận vì đã không uống Coca đá. Cô cởi áo khoác ra, Mạnh Dục Châu thuận tay cầm lấy, gấp gọn gàng đặt sang một bên.
Phim bắt đầu chiếu, Tống Tri Hòa ngồi ngay ngắn, nghiêm túc xem phim.
Bộ phim đang chiếu là một tác phẩm khoa học viễn tưởng, mở đầu bằng một cảnh chiến đấu kịch tính, kỹ xảo rất chân thật, vô cùng hấp dẫn.
Qua đoạn chiến đấu, đến những tình tiết nhẹ nhàng hơn, Tống Tri Hòa bắt đầu uống Coca, nhai bắp rang, mắt vẫn không rời màn hình.
Ánh đèn trong rạp rất tối, xung quanh cũng rất yên tĩnh. Tống Tri Hòa cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình. Trong tầm mắt còn lại của cô, là vạt áo khoác màu nâu nhạt của người đàn ông, đôi tay đẹp đẽ tinh xảo của anh đang đan vào nhau, đặt trên đầu gối.
Tống Tri Hòa lấy một miếng bắp rang, đút vào miệng Mạnh Dục Châu, dịu dàng nói: “Xem phim đi anh.”
Mạnh Dục Châu ngậm lấy miếng bắp rang, không biết vô tình hay cố ý, đầu lưỡi anh khẽ chạm vào đầu ngón tay Tống Tri Hòa.
Cảm giác ẩm ướt khiến Tống Tri Hòa vội rụt tay lại.
Đôi mắt Mạnh Dục Châu cong lên ý cười, anh nắm lấy tay Tống Tri Hòa.
Những tình tiết sau đó của bộ phim ngày càng hấp dẫn, Tống Tri Hòa không nhìn anh nữa mà tập trung vào nội dung phim.
Ra khỏi rạp, Tống Tri Hòa vẫn còn hào hứng muốn thảo luận tình tiết phim với Mạnh Dục Châu, nhưng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh, cô đành dừng lại.
Thôi vậy, người này đến cả nội dung phim còn không biết, suốt buổi chiếu phim quá nửa thời gian là nhìn chằm chằm cô rồi.
------oOo------