Sáng sớm khi tỉnh lại, Tống Tri Hòa phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không, chỉ còn lưu lại hơi ấm.
Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy tí tách, rất nhanh sau đó, tiếng nước ngừng hẳn.
Cô ngồi dậy, vươn vai.
Thời tiết Nam Thành dạo này rất đẹp, ánh nắng từ khe rèm cửa xuyên vào, ấm áp rạng ngời, khiến tâm trạng người ta cũng vui lây.
Tống Tri Hòa xỏ dép lê, xoa xoa mặt mình, đi về phía phòng tắm.
Cơ thể đột nhiên nặng trĩu, đến khi cô kịp phản ứng, Mạnh Dục Châu đã đè cô ngã dúi dụi trên sofa. Đôi mắt người đàn ông tựa như một chiếc giếng cổ sâu không thấy đáy, Tống Tri Hòa cảm giác cô như rơi vào đó, không ngừng chìm xuống.
Mọi chuyện kết thúc với đôi môi sưng đỏ của Tống Tri Hòa.
Mạnh Dục Châu nhìn đôi môi quyến rũ của cô gái, hôn nhẹ lên má cô, “Đợi anh về.”
Tống Tri Hòa xoa xoa đôi môi hơi đau rát của mình, thề sau này không bao giờ trêu chọc anh nữa.
Cửa phòng tắm hé mở, Mạnh Dục Châu mặc áo choàng tắm màu xám, đang đứng đánh răng trước gương. Trên bồn rửa mặt, một chiếc bàn chải khác đã được lấy sẵn kem đánh răng.
Chỗ bồn rửa mặt rất rộng, hai người đứng không thành vấn đề. Tống Tri Hòa ngáp một cái, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, mơ màng nói một tiếng “Chào buổi sáng”, rồi bắt đầu đánh răng.
Mắt cô vẫn chưa mở hẳn, động tác cũng rất chậm chạp, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ vụng về.
Mạnh Dục Châu rửa mặt xong cũng không rời đi, mà cứ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Da cô gái trắng nõn, tóc tai chưa chải còn rối bù, trông rất đáng yêu.
Đợi Tống Tri Hòa rửa mặt xong, đang dùng khăn mặt dùng một lần lau khô, Mạnh Dục Châu cúi xuống, môi chạm nhẹ vào khóe miệng cô, khẽ nói: “Chào buổi sáng.”
Giọng người đàn ông vào buổi sáng có vẻ càng khàn hơn, hơi thở mang theo vị bạc hà mát lạnh, khiến đầu óc đang mơ màng của Tống Tri Hòa tỉnh táo được phân nửa.
Tống Tri Hòa quay đầu đáp lại nụ hôn này, nhưng môi lại truyền đến cảm giác đau rát, cô nhíu mày: “Rát quá.”
Bây giờ thì thực sự tỉnh táo hoàn toàn rồi.
Cô mở to mắt, nhìn thấy quanh môi người đàn ông đã lún phún một vành râu lởm chởm xanh mờ, cô đưa tay sờ thử, vừa cứng vừa ráp, thủ phạm chính là nó đây rồi.
Mạnh Dục Châu vẫn chưa kịp cạo râu, anh sờ sờ đám râu mới nhú của mình, cười nhẹ: “Vậy Tri Tri giúp anh cạo râu được không?”
Trong nắng sớm, gương mặt người đàn ông rõ nét và sâu sắc, khóe miệng nở một nụ cười ý vị.
Tống Tri Hòa hỏi anh: “Cạo thế nào ạ?”
Mạnh Dục Châu chỉ vào lọ kem cạo râu phía trước: “Trước tiên dùng nó bôi lên râu của anh, sau đó dùng dao cạo theo chiều da là được.”
Tống Tri Hòa hiểu ra, lấy kem cạo râu, nhón chân, định bôi lên râu anh. Nhưng mà, tư thế này hơi tốn sức, bắt Mạnh Dục Châu cứ cúi gập lưng mãi cũng không ổn.
Tống Tri Hòa đang định bảo Mạnh Dục Châu tìm ghế ngồi xuống thì cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, đến khi cô kịp phản ứng, cô đã ngồi trên bồn rửa mặt.
Trên bồn rửa mặt có lót khăn lông, sẽ không cảm thấy lạnh. Gương mặt người đàn ông ở ngay trước mắt cô, đôi mắt đen thẳm, sống mũi cao như một dãy núi nhấp nhô.
Tống Tri Hòa dùng ngón tay từ từ bôi kem cạo râu lên vùng râu của anh. Bôi xong, cô còn cười khúc khích, bộ dạng này của anh hơi giống ông già Noel.
Ông già Noel mặc áo ngủ.
Đợi một lát, cô cầm lấy dao cạo râu: “Em bắt đầu đây nhé.”
Vẻ mặt nghiêm túc của cô cứ như một bác sĩ ngoại khoa cầm dao phẫu thuật chuẩn bị mổ, Mạnh Dục Châu không khỏi bật cười, lồ/ng ng/ực khẽ rung lên.
Dao cạo râu là loại chạy bằng điện, rất nhanh và tiện. Tống Tri Hòa một tay nâng cằm người đàn ông, tay kia di chuyển quanh vùng da gần khóe môi.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng tập trung, kiểm tra đi kiểm tra lại trên mặt anh, xem có bỏ sót chỗ nào không.
Bọt cạo râu bị loại bỏ từng chút một, những “đầu gai nhỏ” mới mọc cũng biến mất tăm.
“Xong rồi.” Tống Tri Hòa đặt dao cạo râu xuống, dùng nước ấm làm ướt chiếc khăn mặt dùng một lần, lau sạch bọt còn sót lại trên mặt anh.
“Chú út, anh cạo râu xong trông trẻ ra mấy tuổi đấy.” Cô hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, không để ý thấy đôi mắt người đàn ông sầm lại.
Tống Tri Hòa đang định từ bồn rửa mặt đi xuống thì eo bị Mạnh Dục Châu ôm lấy.
Gương mặt tuấn tú của anh áp sát, lướt qua trán, má, rồi vành tai cô, khi chạm đến vành tai, cả người Tống Tri Hòa run lên dữ dội.
Mạnh Dục Châu không tha cho cô, ngậm lấy vành tai cô khẽ day cắn, cho đến khi nơi đó đỏ ửng lên.
Cuối cùng, anh mới hôn lên môi cô. Hương bạc hà mát lạnh xâm chiếm khoang miệng, cơ thể Tống Tri Hòa lại nóng bừng lên, cảm giác như băng hỏa giao tranh.
Cô dần mất sức, dựa vào lòng người đàn ông.
Một tay Mạnh Dục Châu nâng mặt cô, tay kia luồn vào trong áo, vu/ốt v/e làn da trắng nõn bên hông cô.
Hơi thở của Tống Tri Hòa dần trở nên gấp gáp.
Một lúc lâu sau, Tống Tri Hòa mặt đỏ bừng, mềm nhũn trong vòng tay Mạnh Dục Châu. Anh cài lại cúc áo cho cô, cảnh cáo: “Tri Tri, lần sau không được gọi anh là chú út, cũng không được nói anh già.”
Tống Tri Hòa đã chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Sau khi ăn sáng xong,buổi sáng Mạnh Dục Châu có hẹn gặp khách hàng, bảo Tống Tri Hòa ở lại phòng, trưa hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Tống Tri Hòa đáp lời, nhìn người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, đang thong thả chỉnh lại bộ vest. Anh đúng là một cái giá áo trời sinh, vai rộng eo thon. Khi bộ vest ôm sát người, ngoài vẻ nghiêm túc hơn
thường ngày, còn khiến người ta nảy sinh ha/m mu/ốn tò mò, muốn biết bên dưới lớp vest ấy là cảnh tượng thế nào.
Mắt Tống Tri Hòa không chớp nhìn anh chăm chú. Bóng hình người đàn ông, chìm trong ánh nắng, là một bức tranh tuyệt đẹp, vừa bí ẩn lại vừa cuốn hút người xem dừng chân.
“Tri Tri, lại đây thắt cà vạt cho anh.” Mạnh Dục Châu quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn cô. Hành động của anh khiến người trong tranh như sống động hẳn lên.
Tống Tri Hòa đứng dậy, nhận lấy chiếc cà vạt trong tay anh.
Là chiếc lần trước cô tặng anh, cô nhớ anh vẫn luôn đeo chiếc này.
Xem ra phải tặng thêm vài chiếc nữa mới được, Tống Tri Hòa thầm nghĩ.
Mạnh Dục Châu khụy người xuống, Tống Tri Hòa ngồi trên sofa, luồn chiếc cà vạt qua cổ anh, vòng ra phía trước, rồi vắt chéo, vòng qua, thắt nút.
Cuối cùng chỉnh lại một chút cho ngay ngắn, một nút thắt cà vạt đẹp đẽ hiện ra trước mắt.
Khi làm việc gì Tống Tri Hòa cũng rất tập trung, đợi thắt xong cà vạt cô mới nhận ra, đầu gối người đàn ông gần như chạm xuống sàn, phần vải quần tây ở đùi căng ra, lộ rõ vẻ rắn chắc đầy sức mạnh.
Tư thế này khiến cô có cảm giác như đang ở trên cao nhìn xuống. Mạnh Dục Châu như đang quy phục dưới chân cô, không thể không nói, ý nghĩ này khiến cô thấy rất khoái trá.
Tống Tri Hòa đột nhiên nắm chặt cà vạt của anh, người đàn ông bị kéo, nghiêng người về phía trước.
Cô tinh nghịch hôn lên má anh một cái, rồi mới hài lòng buông ra.
Cơ thể đột nhiên nặng trĩu, đến khi cô kịp phản ứng, Mạnh Dục Châu đã đè cô ngã dúi dụi trên sofa.
Đôi mắt người đàn ông tựa như một chiếc giếng cổ sâu không thấy đáy, Tống Tri Hòa cảm giác mình như rơi vào đó, không ngừng chìm xuống.
Mọi chuyện kết thúc với đôi môi sưng đỏ của Tống Tri Hòa. Mạnh Dục Châu nhìn đôi môi quyến rũ của cô gái, hôn nhẹ lên má cô, “Đợi anh về.”
Tống Tri Hòa xoa xoa đôi môi hơi đau rát của mình, thề sau này không bao giờ trêu chọc anh nữa.
------oOo------