“Anh đi tắm một lát.” Mạnh Dục Châu vừa nói vừa tháo cà vạt, rồi hướng thẳng lên phòng tắm trên lầu.
Tối qua, công việc vừa kết thúc là anh bay ngay đến Nam Thành, rồi vội vàng đến trường tìm cô. Giờ phút này được thả lỏng, anh mới cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Tống Tri Hòa tranh thủ lúc Mạnh Dục Châu đi tắm, ngó nghiêng xem xét bài trí trong nhà. Tầng một có nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng ăn, phòng khách và một phòng chứa đồ lặt vặt.
Tầng hai có ba phòng ngủ, một phòng giặt và một phòng sách. Tống Tri Hòa bước vào phòng ngủ chính, tổng thể được bài trí theo tông màu sáng, chăn đệm đều là màu hồng nhạt rất dịu. Đi sâu vào một chút, cô phát hiện bên trong không chỉ có phòng vệ sinh riêng mà còn có một phòng chứa quần áo siêu lớn.
Lúc này, tiếng nước chảy từ vòi sen xuyên qua lớp kính mờ của phòng tắm truyền đến tai Tống Tri Hòa.
Cô nghiêng đầu, thấy thấp thoáng một bóng người mờ ảo.
Tống Tri Hòa bước vào phòng thay đồ, lúc này mới phát hiện bên trong đã treo đầy quần áo của con gái, được sắp xếp theo từng mùa. Mà quần áo của đàn ông chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Khi cô bước ra, Mạnh Dục Châu cũng vừa từ phòng tắm đi ra.
Anh chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm ngang hông, thắt nút lỏng lẻo, khiến Tống Tri Hòa thoáng lo sợ nó sẽ tuột xuống bất cứ lúc nào. Ánh mắt cô dịch lên trên, mái tóc ngắn đen nhánh của người đàn ông còn vương vài giọt nước. Thân trên của anh lộ ra dáng tam giác ngược hoàn hảo do luyện tập, vạm vỡ, điểm xuyết hai ba vết sẹo càng làm tăng thêm vẻ nam tính hoang dã.
Tống Tri Hòa tò mò nhìn chằm chằm vào cơ ngực săn chắc của anh, muốn biết thử xem nó cứng hay mềm.
Nghĩ vậy, cơ thể cô cũng tự động làm theo một cách kỳ diệu. Cô vươn ngón tay, chọc chọc vào khối cơ bắp căng đầy ấy.
“Cứng hay mềm?” Người đàn ông dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Hơi cứng ạ.” Tống Tri Hòa đáp, “Nếu không gồng lên chắc là mềm hơn phải không anh?”
Cô nhớ mình từng đọc ở đâu đó rằng, cơ bắp khi sung huyết và gồng lên thì sẽ cứng.
Thế nhưng, Mạnh Dục Châu đã không còn kiên nhẫn để trả lời câu hỏi của cô nữa. Anh trực tiếp bế bổng cô lên, đặt ngồi xuống mép giường, rồi vững vàng nâng gốc đùi cô gái đặt lên đùi mình.
Tống Tri Hòa ngây người một chút, rất nhanh sau đó, nụ hôn của anh đã phủ xuống.
Trên người đàn ông vẫn còn vương những vệt nước chưa lau khô, ẩm ướt mà ấm áp, thoang thoảng mùi sữa tắm dễ chịu. Tống Tri Hòa vòng tay qua cổ anh, đón nhận nụ hôn này.
Nhưng dần dần, cơ thể nam tính mà cô tiếp xúc ngày càng nóng rực, tiếng th/ở dố/c cũng nặng nề hơn, phả vào tai cô, khiến vành tai cô đỏ bừng. Đồng thời, cô cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang trỗi dậy.
Mạnh Dục Châu đột ngột dừng lại, trong mắt ánh lên d*c v/ọng khó có thể kiềm chế.
Giọng anh khàn đi, nắm lấy tay Tống Tri Hòa: “Tri Tri, giúp anh.”
Mặt Tống Tri Hòa đỏ bừng trong nháy mắt, nhưng cô vẫn gật đầu, bàn tay thuận theo sự dẫn dắt của Mạnh Dục Châu.
Những nụ hôn vụn vặt rơi xuống.
——-
Nửa giờ sau, Tống Tri Hòa thực sự cảm nhận được, ngoài đôi môi Mạnh Dục Châu mềm mại ra, những chỗ khác đều rất cứng rắn.
Lúc này, Tống Tri Hòa đang đứng trước bồn rửa tay, Mạnh Dục Châu đứng sau lưng cô, đã thay đồ mặc ở nhà. Ánh mắt và đuôi mày anh đều ánh lên vẻ vui sướng, đang dùng nước rửa tay giúp cô rửa sạch.
Lớp bọt trắng mịn màng, xốp nhẹ, Mạnh Dục Châu cẩn thận xoa đều vào từng kẽ ngón tay cô, rồi đưa xuống dưới vòi nước rửa sạch.
Rửa xong, Tống Tri Hòa đưa tay lên ngửi thử, không còn thấy mùi lạ nữa.
Trời đã tối hẳn, Mạnh Dục Châu hỏi: “Em muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Tống Tri Hòa cảm thấy hơi mệt, tay vẫn còn hơi mỏi, không muốn đi đâu nữa: “Sao cũng được ạ, gọi đồ ăn ngoài đi anh.”
“Được, vất vả cho Tri Tri rồi,” Mạnh Dục Châu hôn lên má cô một cái, “Anh đi đặt đây.”
Bữa tối là đồ ăn Mạnh Dục Châu đặt ở nhà hàng, có cả món mặn món chay, đầy đủ dinh dưỡng. Anh còn đặc biệt đặt thêm một phần canh gà cho Tống Tri Hòa.
Ăn tối xong, có lẽ vì no bụng buồn ngủ, hoặc có lẽ vì thật sự mệt mỏi, Tống Tri Hòa mắt nhắm mắt mở đi đánh răng rửa mặt, rồi leo thẳng lên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mạnh Dục Châu tắt đèn, hôn lên má cô, rồi ôm cô chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Tống Tri Hòa có tiết học buổi sáng nên phải đến trường.
Tối qua cô ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện cô đang nằm ngay chính giữa, cả người rúc vào lòng Mạnh Dục Châu, nghiễm nhiên xem anh như một chiếc gối ôm hình người, trong khi Mạnh Dục Châu chỉ chiếm một góc nhỏ đáng thương trên giường.
Tống Tri Hòa liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nữa, vội vàng bật dậy đi vệ sinh cá nhân.
Mạnh Dục Châu bị cô đánh thức, mở mắt nói: “Đừng vội, vẫn kịp giờ.”
Tống Tri Hòa thay quần áo xong bước ra, thấy Mạnh Dục Châu đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, quần áo chỉnh tề. Anh đưa cho cô chiếc sandwich và hộp sữa bò trên tay: “Anh mua hôm qua, nhớ ăn sáng.”
Tống Tri Hòa nhận lấy, lòng cảm thấy ấm áp.
Ngồi trong xe, Tống Tri Hòa ăn hết một nửa bữa sáng, nửa còn lại thì đút cho Mạnh Dục Châu. Cô nhớ là anh không có thói quen ăn sáng.
Người đàn ông quay đầu lại, rất tự nhiên nhận lấy đồ ăn cô đút, dáng vẻ ăn uống không hề có chút gượng gạo nào.
Khi xe dừng ở cổng trường thì bữa sáng cũng vừa ăn xong.
Tống Tri Hòa xem giờ, không vội, vẫn còn hơn mười phút nữa. Từ đây đến phòng học chỉ mất chưa tới mười phút đi bộ, vậy là đủ.
“Mấy ngày tới em có rảnh không?” Lúc Tống Tri Hòa tháo dây an toàn, Mạnh Dục Châu hỏi.
Tống Tri Hòa nghĩ một lát: “Mấy ngày nay lịch học của em đều kín cả rồi.”
Mạnh Dục Châu gật đầu, dặn dò cô: “Mấy ngày này anh đều ở công ty, có chuyện gì cứ tìm anh, hoặc tìm Hàn Minh cũng được. Nhớ chú ý an toàn.”
Tống Tri Hòa gật đầu rồi đi về phía cổng trường.
——-
Cùng ngày, Tống Tri Hòa nghe bạn học nói có một doanh nhân bí ẩn muốn tài trợ cho trường xây thêm một thư viện nữa để giảm bớt tình trạng thiếu chỗ ngồi.
Tống Tri Hòa chợt nhớ ra, hình như chính mình cũng từng đăng lên vòng bạn bè than phiền về vấn đề này.
Ừm, cô hiện tại là sinh viên năm nhất, dự là trước khi tốt nghiệp có thể dùng thư viện mới xây rồi.
Dù sao đi nữa, trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Có điều, tối hôm đó, trong phòng tắm, Tống Tri Hòa đứng trước gương, tâm trạng lại không được vui vẻ cho lắm.
Phía trên xương quai xanh của cô có một vết đỏ hồng, rõ ràng là bị ai đó cắn. Cô thấy thật may mắn vì sáng nay đã chọn một chiếc váy liền cổ cao, nếu không thì khó mà tưởng tượng nổi sẽ phải đối mặt với bao nhiêu ánh mắt dò xét.
Tống Tri Hòa hít sâu mấy hơi, bắt đầu xem lại thời khóa biểu, tìm xem hôm nào mình rảnh.
Rất nhanh, cô đã quyết định đó là chiều thứ Năm.
Vào ngày thứ Năm, Tống Tri Hòa nhắn tin cho Hàn Minh: “Mạnh Dục Châu có ở công ty không?”
Hàn Minh lập tức trả lời: “Có ạ.”
“Gửi địa chỉ cho tôi, không cần nói cho anh ấy biết.”
Hàn Minh nào dám không nghe, nhanh chóng gửi một địa chỉ qua. Xét cho cùng, cô Tống đến công ty là chuyện tốt, sếp vui thì cấp dưới như họ cũng được nhẹ nhõm.
Công ty ra vào rất nghiêm ngặt, Hàn Minh cố ý dặn Tống Tri Hòa: “Cô Tống, khi nào đến công ty cô báo tôi một tiếng, tôi sẽ ra đón cô vào.”
------oOo------