Tống Tri Hòa khẽ “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
“Sau này có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi. Ngày mai sẽ có một dì đến phụ trách sinh hoạt hàng ngày của em, nếu em không hài lòng thì cứ nói với tôi.”
Điểm này Tống Tri Hòa thực ra không có ý kiến, cô vẫn là một học sinh cấp ba, một mình tự chăm sóc bản thân quá vất vả, chỉ là không ngờ anh lại sắp xếp nhanh như vậy.
“Được ạ,” Tống Tri Hòa dừng một giây, nói: “Cảm ơn ngài.”
Bên kia không lập tức hồi đáp, âm thanh có chút ồn ào, dường như còn có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có người gọi một tiếng “Mạnh tổng”, sau đó liền im bặt, tựa hồ mới ý thức được anh đang gọi điện thoại.
Tống Tri Hòa mím môi, mở miệng nói: “Nếu ngài đang bận, vậy cháu cúp máy trước ạ.”
Đối phương “Ừm” một tiếng, Tống Tri Hòa ngay sau đó cúp điện thoại.
Đối mặt với Mạnh Dục Châu, có lẽ là vì chưa gặp mặt nhiều lần, cô luôn cảm thấy có chút khó xử. May mắn là họ không ở cùng nhau, như vậy số lần gặp mặt sau này chắc cũng sẽ không thường xuyên.
Lò vi sóng “Đinh” một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Tri Hòa, cô lấy đĩa thức ăn ra khỏi lò.
Ăn tối xong, trời vẫn còn sớm, biệt thự trống trải, Tống Tri Hòa không muốn đi ngủ sớm một mình như vậy, bèn mở TV trong phòng khách lên, đúng lúc là kênh tin tức địa phương của Bắc Thành.
Trước nay cô không hứng thú với những thứ này, nhưng thực ra cũng không hẳn là muốn xem TV, chẳng qua trong nhà quá quạnh quẽ. Bỗng nhiên nhớ đến thói quen uống nước mật ong trước khi ngủ của mẹ, nói là có thể giúp dễ ngủ, Tống Tri Hòa bèn đun một ấm nước sôi, sau đó vào bếp lấy mật ong.
Mật ong còn lại hơn nửa hũ, ngày thường chỉ có mình Trần Nhàn uống, nghe nói là một nhãn hiệu nước ngoài, trước đây cô từng uống vài lần, vị cũng không tệ lắm.
Tống Tri Hòa múc một thìa mật ong cho vào ly thủy tinh, sau đó rót nước vừa đun sôi vào.
Biệt thự yên tĩnh, tiếng TV rất lớn. Tống Tri Hòa vừa pha nước xong, nghe thấy dòng chữ “Tập đoàn Dược phẩm Viễn Sơn”, người cô cứng đờ.
Giọng nữ MC trong trẻo dễ nghe vang vọng vào tai: “Được biết, chủ tịch công ty hữu hạn Tập đoàn Dược phẩm Viễn Sơn, ông Tống Nghĩa Viễn, đã không may qua đời vào ngày mười hai vừa qua. Nội bộ công ty tạm thời chưa chọn ra được người lãnh đạo phù hợp, đúng lúc này Tập đoàn Viễn Sơn lại xảy ra sai lầm nghiêm trọng trong quyết sách, cổ phiếu của Tập đoàn Viễn Sơn liên tục lao dốc, gây hoang mang cho các cổ đông, không biết liệu tập đoàn có thể ứng phó được với cơn khủng hoảng này không…”
Tống Tri Hòa xem xong toàn bộ diễn biến sự việc, đầu óc một mảnh hỗn loạn. Tuy ba cô đã không còn là chủ tịch của Viễn Sơn, nhưng ông vẫn là người nắm giữ cổ phần lớn nhất. Viễn Sơn là giang sơn do ông gầy dựng, là tâm huyết của ông.
Đầu óc Tống Tri Hòa rối bời, cô cố gắng giữ cho não bộ bình tĩnh, nhưng vô số câu hỏi cứ hiện ra trong đầu.
Cô bưng chiếc cốc trước mặt lên, hơi nóng đột ngột khiến cô lập tức buông tay, chiếc cốc rơi xuống đất, nước đổ lênh láng.
Nước mắt Tống Tri Hòa rơi xuống.
Vòi nước xối xả chảy, đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói nhẹ. Tống Tri Hòa nhìn vệt đỏ trên đầu ngón tay trắng nõn của mình, thở dài.
Bôi thuốc mỡ xong, Tống Tri Hòa ngồi trên sofa, cả người trong trạng thái trống rỗng, ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là một số hoàn toàn xa lạ, nhưng Tống Tri Hòa nhớ giọng nói của ông, là luật sư mà ba cô đã ủy thác.
“Cô Tống, chào cô, tôi được ba mẹ cô ủy thác, phụ trách việc phân chia tài sản của ba mẹ cô. Cô xem khi nào có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
“Vâng, vậy ngày mai đi ạ.”
——
Quán trà vô cùng yên tĩnh, khói trà lượn lờ, làm dịu đi nét mặt trầm tĩnh của Tống Tri Hòa.
Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy trắng giản dị, tóc buộc sau tai, cả người trông vô cùng thuần khiết.
Đối diện cô là một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo kính, dáng người hơi mập mạp, cả người nghiêm túc mà trang trọng.
“Cô Tống, ba mẹ cô khi còn sinh thời đã lập di chúc, đem toàn bộ tài sản đứng tên họ để lại cho cô. Hiện tại tôi sẽ tuyên đọc các tài sản đứng tên họ.”
Luật sư Hàn không nhanh không chậm liệt kê từng tài sản đứng tên họ, chủ yếu là một số bất động sản, cửa hàng và cổ phần linh tinh. Những gì ba mẹ Tống tích góp bao năm nay, cũng đủ cho Tống Tri Hòa cả đời này cơm áo không lo.
Cô thực ra không rõ về tài sản của ba mẹ, nhưng luật sư Hàn vẫn luôn làm việc cho ba cô, nghĩ chắc sẽ không có sai sót.
“Xét thấy cô vẫn chưa thành niên, những tài sản này sẽ được giao cho một đội ngũ chuyên môn do ba cô sắp xếp để xử lý, mỗi tháng sẽ báo cáo định kỳ cho cô. Ngoài ra, mỗi tháng sẽ chu cấp một khoản tiền cố định dùng cho chi tiêu hàng ngày của cô. Cho đến khi cô thành niên, cô mới có thể hoàn toàn sở hữu khối tài sản này.” Luật sư Hàn tỏ vẻ tán thưởng nói: “Tống tổng quả là dụng tâm lương khổ.”
“Nếu không có thắc mắc gì, mời cô ký vào bản hợp đồng này.” Tống Tri Hòa chớp mắt, cầm bút, từng nét một ký tên mình.
Luật sư Hàn cất hợp đồng vào cặp, nói: “Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước. Nếu cô có việc gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Tống Tri Hòa gật đầu, đột nhiên đứng dậy: “Chú Hàn!” Luật sư Hàn không hiểu tại sao, nhìn cô.
Môi Tống Tri Hòa khẽ động: “Tình hình công ty thế nào rồi ạ?”
Biểu cảm của luật sư Hàn có chút chần chừ, dường như đang do dự không biết có nên nói cho cô biết tình hình thực tế hay không. Im lặng hồi lâu, ông thở dài: “Không tốt lắm. Viễn Sơn mấy năm nay đầu tư quá lớn vào lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm, nội bộ quản lý vốn đã có chút vấn đề, đợt sóng gió lần này ảnh hưởng rất lớn.”
Tống Tri Hòa biết ông nói giảm nói tránh, tình hình thực tế chỉ e còn tệ hơn rất nhiều.
“Có cách nào không ạ?”
Luật sư Hàn thấy dáng vẻ buồn bã của cô, nói: “Nếu có doanh nghiệp khác rót vốn, kết quả sẽ tốt hơn rất nhiều.” Ông lại khuyên nhủ: “Cô Tống, đây không phải là chuyện cô nên lo lắng. Điều duy nhất Tống tổng hy vọng là cô có thể vui vẻ, khỏe mạnh.”
Cô đương nhiên biết, nhưng cô lại không muốn trơ mắt nhìn thành quả ba mình cực khổ gầy dựng bị hủy trong phút chốc. Nhưng những lời này cô cũng không nói ra, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Tri Hòa về đến nhà, nằm dài trên sofa, nhìn trần nhà thất thần.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Tống Tri Hòa nghi hoặc đứng dậy, đi về phía cửa. Qua hệ thống camera giám sát ở cửa, có thể nhìn thấy một phụ nữ trạc 40 tuổi, dáng người hơi đ/ẫy đ/à, vẻ mặt rất hiền hòa.
Tống Tri Hòa buông lỏng cảnh giác, mở cửa ra.
Người phụ nữ cười tươi nói: “Cô Tống, tôi là người giúp việc mà cậu Mạnh tìm cho cô, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của cô. Cô có thể gọi
tôi là dì Vương.” Tống Tri Hòa nở một nụ cười: “Dì cứ gọi cháu là Tri Hòa được rồi ạ.”
Dì Vương rất biết ý, vừa đến nhà đã bắt đầu xử lý những nguyên liệu nấu ăn mình mang đến, chuẩn bị làm bữa trưa. Nghe tiếng động trong bếp, Tống Tri Hòa ngược lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn không ít.
“Dì Vương, để cháu giúp dì.” Tống Tri Hòa nói.
“Được, cháu giúp dì rửa mớ rau xanh này đi.” Dì Vương nói.
Dì Vương mua là cải thìa Thượng Hải, những chiếc lá nhỏ xanh mướt. Tống Tri Hòa bỏ từng cây rau vào bồn nước, mở vòi nước.
“Phải bẻ lá cải ra rửa, rửa sạch bùn đất bên trong là được.” Dì Vương dặn dò.
Tống Tri Hòa đáp lời, bắt đầu nghiêm túc rửa rau. Khi đầu óc miên man suy nghĩ, tìm việc gì đó để làm quả thực cảm thấy không tệ.
Bên này Tống Tri Hòa rửa xong rau xanh, dì Vương cũng đã xử lý xong các nguyên liệu nấu ăn khác, nói: “Được rồi, cháu ra ngoài nghỉ ngơi đi, ở đây có dì là đủ rồi.”
Tống Tri Hòa thấy quả thực không có gì có thể giúp được nữa, bèn nhường lại nhà bếp cho dì Vương.
Cô lên lầu xem qua một lát mấy tờ đề thi được giao hồi nghỉ lễ. Từ khi xảy ra chuyện đó, cô vẫn luôn gác lại việc học. Tuy không bao lâu nữa là nghỉ hè, nhưng Tống Tri Hòa nghĩ trước khi nghỉ vẫn phải đến trường.
Dù cô biết ba mẹ không yêu cầu quá nhiều ở việc học của mình, nhưng cô biết mỗi khi cô thi được điểm cao môn nào đó, họ luôn tỏ ra đặc biệt
vui vẻ.
Nhưng, chuyện công ty vẫn làm cô có chút uể oải, cô không hiểu những mánh khóe trong giới doanh nghiệp.
Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng bay xa, Tống Tri Hòa nắm chặt cây bút trong tay, mới phát hiện cô đã phân tâm. Cô véo nhẹ vào lòng bàn tay mình, ép bản thân tập trung trở lại.
Viết được khoảng nửa tờ đề thi, cô nghe thấy tiếng dì Vương dưới lầu gọi mình ăn cơm, bèn đi xuống.
Thức ăn rất phong phú: thịt bò xào hành, cá trích kho, canh gà nấm hương, còn có một đĩa cải thìa. “Uống bát canh trước đi cháu.” Dì Vương cười tủm tỉm đề nghị, “Cậu Mạnh cố ý dặn dò dì phải bồi bổ dinh dưỡng cho cháu, cháu xem cháu gầy quá.”
Tống Tri Hòa gật đầu, tự mình múc một bát canh. Canh gà rất thanh đạm, một chút cũng không dầu mỡ, lớp váng mỡ trên mặt nước dùng chắc đã được hớt đi.
Cô uống một ngụm, canh vô cùng tươi ngon, không một chút mùi tanh. Tống Tri Hòa nhìn dì Vương đang đứng một bên, nói: “Dì Vương, dì ngồi xuống ăn cùng đi ạ.”
Cô biết một số gia đình chủ nhà không cho phép người giúp việc cùng ngồi ăn chung bàn, nhưng bản thân cô không có quan niệm như vậy.
Nhìn vẻ mặt do dự của dì Vương, cô nói tiếp: “Dì ngồi xuống ăn cùng đi ạ, một mình cháu ăn thấy cô đơn lắm, dì ngồi bên cạnh, cháu ăn uống cũng ngon miệng hơn.”
Lời này quả nhiên thuyết phục được dì Vương, thế là dì Vương ngồi xuống cùng ăn với Tống Tri Hòa.
------oOo------