Dưới ánh mắt đầy uy nghiêm của ông cụ, Mạnh Dục Châu không một lời phản kháng, quỳ xuống.
Ông cụ thấy bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của anh, lửa giận càng bốc cao hơn. Chỉ nghe một tiếng “vút” trong không trung, cây thước đã giáng thẳng xuống tấm lưng Mạnh Dục Châu.
Cú đó rõ ràng là cố ý gia tăng lực đạo, tiếng thước gỗ chạm vào da thịt nghe rõ mồn một, chú Trần đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau thay.
Nhưng Mạnh Dục Châu vẫn siết chặt hai tay, gắng gượng chịu đựng, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên khe khẽ.
Ông cụ tay cầm cây thước, từ trên cao nhìn xuống anh: “Cháu suy nghĩ kỹ chưa? Nếu cháu thật sự suy nghĩ kỹ rồi, thì một đòn tiếp theo không cần phải chịu nữa.”
Mạnh Dục Châu chỉ nhìn ông một cái, không trả lời.
Ông cụ đã biết câu trả lời, bất thình lình cây thước thứ hai giáng xuống, vừa vặn rơi đúng vào chỗ vừa bị đánh lúc nãy, mảng da đó lập tức ửng đỏ lên.
Mạnh Dục Châu nghiến chặt răng, vẫn không hề phát ra tiếng nào.
“Tốt, mày cứng cỏi lắm.” Liên tiếp mấy thước hạ xuống, cơn đau dồn dập khiến người ta khó lòng chống đỡ. Rất nhanh, sắc mặt Mạnh Dục Châu trở nên đỏ bừng, thái dương cũng rịn mồ hôi, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau vô cùng lớn.
Chẳng mấy chốc, chiếc áo sơ mi trắng giờ đã dính chặt vào da thịt, hằn lên mấy vệt máu hỗn độn.
Vết thương đó quả thực có chút đáng sợ, ông cụ cố tình không nhìn, tay lại muốn giơ lên.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Ông xem lưng cậu ấy thành cái dạng gì rồi, lỡ tổn thương đến xương cốt thì không hay đâu.” Chú Trần cuối cùng cũng không đành lòng, xen vào nói.
Theo lý mà nói, chưa đến lượt một quản gia như ông lên tiếng, nhưng từ nhỏ chú Trần đã lớn lên cùng ông cụ, ông cụ cũng cực kỳ coi trọng chú. Chú cũng là người nhìn Mạnh Dục Châu lớn lên. Bởi vậy, chú Trần ở nhà họ Mạnh rất có tiếng nói, chỉ khi có nhiều người mới gọi Mạnh Dục Châu là thiếu gia, còn lúc riêng tư chỉ gọi tên.
Thật ra cũng chỉ là vết thương ngoài da, đâu dễ gì tổn thương đến xương cốt, chẳng qua ông thấy ông cụ đã động lòng trắc ẩn nên mới lên tiếng.
“Với lại Dục Châu về còn phải quản lý công ty, bị thương thế này cũng khó coi, lại ảnh hưởng đến công việc. Nếu muốn phạt cậu ấy, hay là mình nghĩ cách khác đi ông?”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, đặt cây thước xuống: “Vậy bắt nó ra từ đường quỳ cả đêm, cho nó thành tâm xin lỗi tổ tiên.”
Ông cụ quay đầu dặn dò: “Không cần mang cơm cho nó, cứ để nó đói một bữa cho chừa.”
——
Mạnh Dục Châu đi rồi, ông cụ ngồi xuống, thở dài một hơi.
Ông nhìn chú Trần một cái: “Ông cũng thấy tôi quá đáng lắm phải không?”
Chú Trần lắc đầu. Nếu nói ở nhà họ Mạnh, người hiểu ông cụ nhất chính là chú, cũng chính vì thế mà ông cụ rất tin tưởng chú.
Ông cụ ra tay, chẳng qua là muốn Mạnh Dục Châu biết khó mà lui. Chú Trần nhìn ra được, ông chỉ đánh cây thước *****ên là xuống tay rất nặng, mấy cây sau thật ra đều cố ý giảm lực đi.
Có điều, gia pháp này cũng thật sự lợi hại, có đánh nhẹ hơn nữa thì vẫn rất đau, nghiêm trọng có thể da tróc thịt bong.
Ông cụ là người miệng cứng lòng mềm, ngay từ mấy cây thước đầu đã không nỡ xuống tay, huống chi người bị đánh lại là đứa cháu trai ông yêu thương nhất. Nhưng lời đã nói ra, ông đương nhiên không thể thu lại.
Vì thế, chú Trần đã cho ông một cái cớ để xuống nước.
“Tôi cũng không hiểu thằng nhóc này làm sao nữa, giới thiệu đối tượng cho nó thì đứa nào cũng không vừa mắt. Tự mình tìm thì lại tìm một đứa nhỏ như vậy, thật mất mặt!”
Ông sở dĩ phản đối như vậy là vì tổ tiên nhà họ Mạnh từng xảy ra vụ bê bối trái với luân thường đạo lý, lúc đó sự việc ầm ĩ không nhỏ, khiến ông cụ đến giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
Chú Trần ôn tồn nói: “Chuyện khác không nói, tôi thấy Dục Châu đối với cô gái nhà họ Tống đó là thật lòng, không phải tùy tiện chơi bời, bằng không cũng không đến mức muốn đưa về ra mắt ông. Hơn nữa, vốn hai người không có quan hệ huyết thống, suy cho cùng là do chính ông không vượt qua được rào cản trong lòng mình. Mấy lời đồn nhảm này, vài ngày là qua đi thôi, ông xem bây giờ còn ai chê cười nhà họ Lương nữa đâu? Còn về tuổi tác, cô bé đó đúng là nhỏ hơn một chút, nhưng bà xã mới cưới của cậu chủ nhà họ Phương kia còn nhỏ hơn đến hai mươi tuổi đấy thôi. Thế mà nhà nào chẳng tươi cười chào đón, chút lời ra tiếng vào này, không đến tai người ngoài là được.”
Ông cụ nhìn chú một cái, không nói gì.
Chú Trần tiếp tục nói: “Với lại, Dục Châu cũng đến lúc ổn định rồi, nếu ông muốn có chắt bồng, thì phải thuận theo cậu ấy, bằng không lại lợi bất cập hại, khiến hai ông cháu bất hòa thì không hay.Cả đời ông cũng vất vả rồi, chuyện của lớp trẻ cứ để chúng nó tự lo. Dục Châu là do một tay ông nuôi lớn, cậu ấy biết chừng mực, dù có đôi lúc tùy hứng một lần thì đã sao, cũng không ảnh hưởng gì đến việc ông dưỡng già đâu.”
Ông cụ trầm tư một lúc, dường như nghe lọt tai, lại dường như không, đột nhiên cảnh giác nhìn chú Trần: “Lão Trần, có phải ông cũng “phản” rồi không?”
Chú Trần bất đắc dĩ xòe tay cười: “Vậy thì ông trách oan tôi rồi. Ông thử nghĩ mà xem, có phải lý lẽ là như vậy không?”
Ông cụ im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, ông mở miệng: “Mang chút thuốc cho nó trước đi, đừng để nó đau đến ngất xỉu, mất mặt trước liệt tổ liệt tông.”
—–
Từ đường nhà họ Mạnh được xây ở phía sau khu nhà tổ, tựa lưng vào núi, hướng mặt ra sông, tọa Bắc hướng Nam, để đảm bảo phong thủy tốt đẹp và sự thịnh vượng cho con cháu đời sau. Lúc xây dựng từ đường, người ta đã sử dụng kết cấu mộng và lỗ mộng theo lối cổ, không quá hoa lệ nhưng vật liệu được chọn lựa kỹ càng, mang một vẻ uy nghiêm và trầm tích lịch sử.
Mạnh Dục Châu đang quỳ trên chiếc đệm cói giữa chính điện từ đường, trước mặt anh là bài vị của các vị tổ tiên.
Cơn đau rát sau lưng khiến đầu óc anh vô cùng tỉnh táo.
Thật ra anh có thể cảm nhận được lúc sau ông cụ đã thu lại lực đánh, là đã mềm lòng. Vì vậy anh cố tình tỏ ra đau đớn hơn một chút, quả nhiên thấy ông không nỡ lòng.
Nếu đã mềm lòng, vậy thì mọi chuyện sau này đều dễ nói chuyện.
Thật ra anh vốn không cần phải vội vàng như vậy, nhưng anh hy vọng lúc Tống Tri Hòa ở bên anh sẽ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, ông cụ tự nhiên đóng một vai trò then chốt.
Nếu đã quyết định muốn cùng cô đi hết cuộc đời, anh phải vượt qua muôn vàn khó khăn, như vậy mới thể hiện được quyết tâm của mình.
Giờ phút này quỳ gối ở từ đường, anh cảm thấy anh vô cùng tỉnh táo, cũng rất rõ ràng anh đang làm gì.
Cửa “kẽo kẹt” bị đẩy ra, người bước vào chính là chú Trần, tay bưng một chiếc khay.
Trên đó ngoài một ít thuốc trị thương, còn có một đĩa điểm tâm.
Chú Trần quỳ xuống chiếc đệm cói bên cạnh Mạnh Dục Châu, vái ba vái rồi mới nói: “Để chú bôi thuốc cho cháu, ở đây còn có chút điểm tâm, lót dạ đi.”
“Cảm ơn chú Trần.”
Chú Trần lắc đầu, Mạnh Dục Châu là người chú nhìn từ nhỏ đến lớn, nói không đau lòng là không thể nào.
Chú cười nói: “Muốn cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn ông cụ ấy, là ông cụ bảo chú mang thuốc qua đây.”
Tuy nói như vậy, nhưng ai là người đứng sau thúc đẩy, Mạnh Dục Châu vẫn hiểu rõ.
Chú Trần đi rồi, trời dần tối sầm, trong từ đường một mảnh tối tăm, Mạnh Dục Châu vẫn cứ quỳ. Lưng đã được bôi thuốc, không còn đau rát như vậy nữa, chú Trần còn đặc biệt mang cho anh thuốc giảm đau.
Anh vừa rồi đã ăn chút gì đó lót dạ, lúc này bụng cũng không còn rỗng nữa. Có điều, cơ thể vẫn cảm thấy hơi đau nhức do phải quỳ quá lâu. Khi trời vừa hửng lên những tia sáng xanh mờ ảo, cánh cửa lớn của từ đường lại một lần nữa được mở ra.
------oOo------