Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 148

 

Lần *****ên Tần Viện nhìn thấy Mạnh Lương Niên là tại một buổi yến tiệc do nhà họ Lương tổ chức.

 

Từ nhỏ Tần Viện đã du học ở nước ngoài, đối với người và sự việc ở Cảng Thành không mấy quen thuộc. Tuy nhiên, Mạnh Lương Niên thời trẻ phong độ ngời ngời, tướng mạo bất phàm, lại dựa vào gia thế hùng mạnh, có thể nói là con cưng của trời.

 

Tần Viện nghe các phu nhân bàn tán về anh, trong lòng cũng không có nhiều xao động.

 

Dù sao, khi ở nước ngoài, cô cũng đã gặp rất nhiều người đàn ông tuấn tú và phong độ, họ cuồng nhiệt theo đuổi cô, nhưng cô lại chê họ ấu trĩ.

 

Vậy từ khi nào cô bắt đầu chú ý đến anh?

 

Cô nghĩ, có lẽ là khi anh ân cần dìu một cụ già, là khi anh lấy khăn giấy đưa cho cô lúc vạt áo cô bị rượu làm ướt, là khi anh cười một cách ngạo nghễ mà phóng khoáng giữa đám đông.

 

Nhưng hai người thực sự quen biết lại bắt nguồn từ một sự tình cờ.

 

Hôm đó là một đêm mưa, xe của Tần Viện bị hỏng ở ngoại ô, cô đành gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng nơi đó khá hẻo lánh, đường trơn trượt, nhanh nhất cũng phải chờ tại chỗ một tiếng đồng hồ.

 

Cô có chút phiền muộn cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh tối đen như mực, những giọt mưa gõ vào cửa kính xe, phát ra âm thanh chói tai.

 

Đột nhiên, hai luồng đèn xe chiếu tới.

 

Cô đang định xem có nên nhờ giúp đỡ không thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn tú.

 

“Xin hỏi cô có cần giúp đỡ không?” Người đàn ông lên tiếng. Lại là anh, Mạnh Lương Niên.

Tần Viện vội vàng hạ cửa sổ xe: “Chào anh, xe tôi bị hỏng rồi.”

 

Người đàn ông rõ ràng sửng sốt, rồi sau đó cười: “Cô Tần? Chúng ta từng gặp mặt một lần.”

 

Quả thật là có duyên phận.

 

Chỉ là, cô không ngờ anh lại nhớ kỹ cô.

 

“Nếu cô đồng ý, tôi đưa cô về nhé?” Mạnh Lương Niên nói.

 

Tần Viện suy nghĩ một lát, giữa việc đi xe anh rời đi và chờ tại chỗ, cô nhanh chóng đưa ra lựa chọn, cô chọn vế trước.

 

May mắn trong xe có sẵn ô, cô cầm ô xuống xe, nhưng gió mưa rất lớn, quần áo mỏng manh khó tránh khỏi bị ướt.

 

Cô đẩy cửa xe, vào ghế phụ, lúc này người vẫn còn nhỏ nước, nhất thời không tiện đóng cửa xe.

 

“Không sao đâu, cứ vào thẳng đi, chiếc xe này hai ngày nữa tôi mang đi rửa.” Mạnh Lương Niên giọng bình thản nói.

 

Tần Viện đóng cửa xe lại.

 

Một chiếc áo khoác được ném tới, “Mặc vào đi, sợ cô lạnh.”

 

Tần Viện thầm nghĩ, quả thật là một người đàn ông rất có phong độ. Cô đã thay đổi cách nhìn về anh.

Điều cô ngưỡng mộ nhất ở anh, chính là anh đối xử chân thành với mọi người, sẽ không dùng ánh mắt nóng rực như những kẻ theo đuổi khác nhìn cô.

 

Sau khi đưa cô về nhà, Tần Viện chủ động xin số điện thoại của anh, cũng ngỏ ý sẽ mời anh một bữa cơm để cảm ơn.

 

Câu chuyện cứ như vậy bắt đầu. Hai người nhanh chóng yêu nhau.

Ba cô biết chuyện, đã cảnh báo cô, Tuy Mạnh Lương Niên nhìn bề ngoài khiêm tốn, nhưng thực chất lại là người bạc bẽo, không phải là đối tượng tốt.

 

Tuy Tần Viện nghi ngờ, nhưng Mạnh Lương Niên quả thật đối xử với cô rất tốt, hơn nữa từ khi hai người yêu nhau, anh càng thêm cẩn thận, ân cần, thế là cô ngây ngô quyết định tin tưởng anh, cô không nhìn vào quá khứ, chỉ nhìn về tương lai.

 

Có lẽ thật sự bị tình yêu làm cho mù quáng, hai người yêu nhau tám tháng thì kết hôn, vẫn mặn nồng ngọt ngào, sắt cầm hòa hợp.

 

Năm thứ hai, Tần Viện mang thai, sinh hạ Mạnh Dục Châu.

 

Mạnh Lương Niên vẫn đối xử với cô rất tốt, thậm chí mỗi tối đều về sớm bầu bạn cùng cô.

 

Cho đến một ngày, cô nhìn thấy vết đỏ mờ ảo trên cổ áo sơ mi trắng của anh, phát hiện điều không ổn. Vốn phụ nữ nhạy bén ở phương diện này, quả nhiên, cô phát hiện anh đã ngoại tình từ khi cô còn mang thai.

 

Tần Viện mất kiểm soát cảm xúc, hai người đối chất, cãi nhau một trận lớn.

 

Mạnh Lương Niên tức giận bỏ đi, trước khi đi, câu nói của anh khiến cô suốt đời khó quên: “Tần Viện, anh thật sự rất yêu em, nhưng, anh cũng

 

hy vọng em hiểu, đời này anh không thể chỉ có một mình em là phụ nữ.”

 

Cô hoàn toàn không ngờ, chồng mình lại như biến thành một người khác.

 

Sau khi ngả bài, Mạnh Lương Niên càng thêm phó/ng đã/ng, chìm đắm trong tửu sắc, ăn chơi trác táng, có khi còn qua đêm không về.

 

Hôn nhân bào mòn đi sự ngọt ngào ngày xưa, Tần Viện càng thêm hận anh, ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trong lòng, khoảng thời gian đó, cô đều ru rú trong nhà, cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ khi nhìn thấy Mạnh Dục Châu, trên mặt mới có thể xuất hiện nụ cười.

 

Cô nghĩ đến ly hôn, nhưng hận thù che mờ lý trí, cô trở nên bình tĩnh mà chết lặng. Thậm chí còn đáng buồn mà nghĩ, ít nhất cô cũng chiếm giữ vị trí vợ của anh. Cô dùng tiền bạc để giết thời gian mỗi ngày, nhưng, cô không vui vẻ.

 

Một ngày nọ, cô soi gương và nhận ra, người phụ nữ xinh đẹp và tự do trong gương sớm đã hoàn toàn thay đổi, cô hoàn toàn tỉnh ngộ.

 

Cô cứ lừa mình dối người như vậy, cô có thể được lợi ích gì, con trai cô có thể được lợi ích gì? Ngược lại, nó có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng từ tình cảm rạn nứt của cha mẹ, mất đi cảm giác yêu thương, trở thành một người lạnh lùng.

 

Thay vì đau khổ níu kéo cuộc hôn nhân, không bằng dùng nó để đổi lấy tự do.

 

Cô bắt đầu soạn thảo đơn ly hôn.

 

Nực cười thay, Mạnh Lương Niên lại không chịu ly hôn.

 

“Tôi cho rằng mối quan hệ này của chúng ta đã không còn lý do gì để tồn tại nữa.” Cô lạnh lùng nói với anh.

 

“Không, vẫn còn lý do để tồn tại, bên ngoài đã gắn kết hai nhà chúng ta lại với nhau rồi, ly hôn, dù là đối với danh tiếng của hai nhà chúng ta, hay là cổ phiếu, đều không mấy tốt đẹp.” Mạnh Lương Niên nói, “Nếu em thật sự không hài lòng với anh, vậy thì anh sẽ thay đổi, như vậy đi, anh đảm bảo mỗi tối tám giờ sẽ về nhà, được không?”

 

Tần Viện không nói gì, cũng không bao giờ tin vào những lời ma mị của anh nữa, chỉ cảm thấy ghê tởm, cô tránh xa. Nhưng, Mạnh Lương Niên lại ngoài dự đoán của mọi người, quả thực mỗi tối đều về nhà trước tám giờ.Tuy hai người đã sớm ngủ riêng, nhưng Tần Viện đều có thể nghe thấy tiếng xe anh về.

 

Tuy nhiên, lòng cô không hề có chút buông lỏng, nếu lại rơi vào bẫy lần thứ hai, đó chính là đồ ngốc.

 

Tần Viện bắt đầu bàn bạc chuyện ly hôn với người nhà, người nhà đưa ra ý kiến nhất trí là, ly hôn có thể, nhưng tin tức ly hôn không thể công bố ngay lập tức, ít nhất cần hai năm.

 

Tần Viện không quan tâm, chỉ cần hai người không còn là vợ chồng trên thực tế là được. Nhưng, Mạnh Lương Niên chậm chạp không chịu nhượng bộ, ngay cả khi cô đưa ra ý định mình không rời nhà.

 

Anh giọng bình thản nói với cô: “Ly hôn, em đừng mơ tưởng, nếu thật sự không vui, em có thể đi nghỉ mát, dùng tiền của anh tha hồ tiêu xài ở bất cứ nơi nào trên thế giới.”

 

Tần Viện thất vọng tột cùng.

 

Cô thật sự không hiểu, nếu anh đã không còn yêu cô, tại sao lại phải dùng hôn nhân để trói buộc cô.

 

Sự việc có bước ngoặt.

 

Con trai của người nắm quyền tập đoàn Hồng Mậu, Mạnh Lương Niên, vào tối hôm qua lúc bảy giờ rưỡi, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi giữa đêm mưa, tin tức này gây chấn động toàn bộ Cảng Thành.

 

Dư luận xôn xao đồn đoán về vụ tai nạn này, có người cho rằng đây là một tai nạn ngoài ý muốn, có người lại cho rằng đây là một âm mưu đã được sắp đặt.

 

Khi Tần Viện nghe tin này, cô vô ý làm vỡ chén trà, may mắn là nước trà bên trong không nóng.

 

Cô vốn nên cảm thấy hả hê, nhưng lại không hề, vậy có đau lòng không? Dường như cũng không.

 

Truyền thông chỉ biết được một phần của sự việc, rất nhiều tình tiết bên trong đã bị ông cụ Mạnh dùng thủ đoạn cứng rắn che giấu đi.

 

Ví dụ như, Mạnh Lương Niên lúc đó vừa từ chỗ ở của một người phụ nữ trở về, ví dụ như, trên ghế phụ của anh, đặt một bó hoa tươi, còn có một hộp trang sức đắt tiền.

 

Ngày đó, là ngày kỷ niệm ngày cưới của họ.

 

Tuy nhiên, những điều đó đều không quan trọng nữa, cô đã được giải thoát.

 

Ngày Mạnh Lương Niên được chôn cất, Tần Viện có mặt, toàn bộ nghĩa trang được canh phòng nghiêm ngặt, các phóng viên chỉ có thể đứng bên ngoài. Tần Viện che chở con trai đến trước mộ Mạnh Lương Niên.

 

Mạnh Dục Châu còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn.

 

Tần Viện nhìn gương mặt người đàn ông trên bia mộ, trong đầu hồi tưởng lại đủ thứ, những lúc họ yêu nhau nhất, Mạnh Lương Niên cũng từng chạy khắp Cảng Thành trong đêm để mua đồ ăn cô muốn, cũng từng quỳ trước cửa nhà cô cả đêm không chút giữ hình tượng để thể hiện quyết tâm muốn cưới cô, cũng từng cầu hôn cô dưới bầu trời đầy sao lãng mạn và pháo hoa rực rỡ, thề kiếp này sẽ không bao giờ rời xa.

 

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chảy xuống gò má, mới phát hiện mình đã khóc.

 

Cô không biết tại sao cô lại khóc.

 

Cô đã từng cảm nhận được tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng đã từng trải qua nỗi đau đớn đến đứt từng khúc ruột.

 

Mà những yêu thương và đau khổ đó, đều do cùng một người mang lại.

 

Sau tang lễ, vì muốn đền bù cho cô ông cụ đã cho cô một khoản tài sản lớn, cũng nói rõ, muốn đi hay ở lại ông đều đồng ý, nhưng Mạnh Dục Châu, bắt buộc phải ở bên cạnh ông.

 

Tần Viện cuối cùng vẫn chọn rời khỏi thành phố này, thành phố đã khiến cô đau lòng, một mình đến Anh.

 

Trời đất rộng lớn, cô muốn tự do.

 

Sau này, Lúc Mạnh Dục Châu 5 tuổi từng hỏi cô: “Mẹ ơi, tình yêu là gì?”

 

Tần Viện im lặng một lúc, rồi trả lời: “Tình yêu là một thứ rất phức tạp, nó sẽ xuất hiện, rồi cũng sẽ biến mất, mẹ cũng không hiểu rõ lắm.

Nhưng yêu một người, sẽ khiến người đó cảm thấy an toàn, yêu một người, sẽ không làm người đó buồn.”

 

Mạnh Dục Châu ghi nhớ, như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy thì mẹ ơi, con sẽ yêu mẹ.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment