Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 151

Hôn lễ của Tống Tri Hòa được tổ chức vào khoảng thời gian chuyển giao giữa xuân và hạ, tiết trời không nóng không lạnh.

 

Để chuẩn bị cho hôn lễ này, Tần Viện đặc biệt trở về từ nước ngoài, một tay xử lý mọi việc, chuẩn bị suốt nửa năm trời. Váy cưới là thứ quan trọng nhất,bà tìm vài nhà thiết kế, từ những bản vẽ thiết kế của họ chọn ra vài mẫu, sau đó đưa cho Tống Tri Hòa lựa chọn.

 

Tống Tri Hòa không mấy quan tâm đến những thứ này, nhìn đến hoa cả mắt, thương lượng với Mạnh Dục Châu vài lần, cuối cùng mới quyết định.

 

Tống Tri Hòa không mấy bận tâm đến hôn lễ, chỉ vài ngày trước khi tổ chức hôn lễ, cô cùng người dẫn chương trình đi qua mấy lần quy trình,

 

bỏ đi những đoạn cố tình bi thương, chỉ giữ lại những gì chân thật, vui vẻ và hạnh phúc nhất.

 

Theo cô, hôn nhân không có nghĩa là tách một cô gái khỏi gia đình mình, mà chỉ thể hiện rằng cô ấy đã tìm được người quyết định cùng cô đi hết cuộc đời, chỉ thế thôi.

 

Cô vẫn là con gái của Tống Nghĩa Viễn và Trần Nhàn, cũng là cô, thêm một thân phận, vợ của Mạnh Dục Châu.

 

Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn ven biển ở Cảng Thành, từ ngoài cửa sổ nhìn ra, có thể thấy bầu trời xanh và mặt biển êm ả. Tống Tri Hòa và Mạnh Dục Châu đều không phải là những người thích ồn ào, vốn định mọi thứ giản lược, nhưng dù sao nhà họ Mạnh cũng là một gia tộc lớn, có không ít đối tác làm ăn, còn có đông đảo thân thích, hôn lễ vẫn long trọng, ước chừng bày hơn một trăm bàn.

 

Vào ngày cưới, Tống Tri Hòa bị đánh thức từ sáng sớm.

 

Hôm qua cô đã đi ngủ rất sớm, nhưng mãi không ngủ được, đến một hai giờ sáng mới ngủ. Bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, Tống Tri Hòa ngáp một cái, buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

 

Chuyên viên trang điểm đã chuẩn bị xong, đứng trước bàn trang điểm để trang điểm cho cô.

 

Lớp trang điểm được thực hiện rất tỉ mỉ, hơn nữa kiểu tóc tốn mất hai tiếng đồng hồ. Làn da vốn đã đẹp của Tống Tri Hòa càng thêm trắng nõn, rạng rỡ, như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Lông mi dài và cong, khuôn mặt sinh động.

 

“Hòa Hòa,” Hạ Ninh đẩy cửa bước vào, đưa bữa sáng ấm áp cho cô, “Nhanh ăn sáng đi, muộn chút nữa là bận đến không có thời gian ăn đâu.”

 

Vừa lúc son môi còn chưa tô, Tống Tri Hòa ngồi sang một bên ăn sáng.

 

Hạ Ninh nhìn điện thoại: “Thời gian không còn sớm nữa, tớ phải gọi Mộ Chu Chu dậy thôi, cô nàng là phù dâu mà.” Tối qua Mộ Chu Chu mới xuống máy bay, lúc này chắc vẫn còn đang ngủ ngon lành, nhưng Hạ Ninh không thể để cô nàng ngủ thêm nữa.

 

Ăn sáng xong, Tống Tri Hòa thay hỉ phục, màu đỏ rực rỡ tôn lên vẻ diễm lệ của cô.

 

“Tiểu Hòa.” Lúc này Tống Nghĩa Viễn đẩy cửa bước vào. Hôm nay ông mặc một bộ âu phục thẳng thớm, trước ngực cài hoa đỏ, trông tinh thần rất tốt.

 

Nhìn thấy Tống Tri Hòa đang ngồi trên sofa, ông rõ ràng sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Con gái của ba, hôm nay thật xinh đẹp.”

 

Tống Tri Hòa cũng cười.

 

Một vài người thân cũng lục tục đến, bà ngoại mặc sườn xám đỏ, mặt mày tươi cười, trông tinh thần rất phấn chấn. Phù dâu cũng trang điểm xong, nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên chụp ảnh cho họ.

 

Lát sau, Hạ Ninh liếc nhìn ra ban công, giọng trở nên dồn dập: “Đến rồi, đoàn đón dâu đến rồi, mau chặn cửa.”

 

Người trong phòng lập tức vào vị trí sẵn sàng nghênh chiến, trừ Tống Tri Hòa, tất cả đều tụ tập ở cửa, chặn cửa kín mít.

 

Sau hơn mười phút, Mạnh Dục Châu vẫn thuận lợi vào được.

 

Anh đưa tiền mừng thật sự quá nhiều.

 

Vừa vào cửa, ánh mắt anh đã dán chặt vào Tống Tri Hòa. Hôm nay anh mặc một bộ vest ba mảnh màu xanh đậm, cà vạt đỏ, tóc được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt nhìn rất sáng, càng thêm tuấn tú.

 

“Còn chưa được đi đâu nha, giày cưới còn chưa tìm được đâu?” Hạ Ninh lớn tiếng nói.

 

Thế là mấy người bạn phù rể bắt đầu luống cuống tay chân tìm giày cưới trong phòng, tìm một lượt, không có kết quả. Trong mắt Hạ Ninh ánh lên vẻ đắc ý.

 

“Không thể cho chút manh mối sao?” Giang Thành cười nói. Hạ Ninh lắc đầu: “Khó lắm đó.”

Giang Thành lập tức móc ra phong bao lì xì, Hạ Ninh vẫn lắc đầu. Giang Thành liên tiếp móc ra vài cái phong bao lì xì, Hạ Ninh cảm thấy hài lòng nhận lấy, đang định nói ra manh mối thì Mạnh Dục Châu đã tìm thấy giày cưới dưới váy của Tống Tri Hòa.

 

Giang Thành tức đến mặt mày tái mét.

 

Mạnh Dục Châu nâng bàn chân của Tống Tri Hòa, quỳ một nửa, mỉm cười xỏ giày cưới cho cô: “Bây giờ, hối hận cũng không kịp nữa đâu nha.”

 

Anh hơi đứng dậy, ôm chặt Tống Tri Hòa vào lòng.

 

Ngồi vào xe, đoàn xe rước dâu đi một đường dài đến khách sạn.

 

Rất nhiều khách khứa đã đến khách sạn, toàn bộ sảnh tiệc được trang trí như một giấc mơ, đèn pha lê trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng rực rỡ, xung quanh sảnh tiệc đều là hoa, như thể lạc vào một biển hoa, hương thơm ngào ngạt. Trên sân khấu là một bức tường hoa hồng khổng lồ.

 

Tống Tri Hòa đi thay váy cưới trước, sau đó vào phòng trang điểm để trang điểm lại.

 

Trong sảnh tiệc, khách khứa đã ngồi đầy, cánh cửa lớn được đẩy ra, dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, Tống Tri Hòa chậm rãi bước vào, cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, chiếc váy lớn khẽ đung đưa theo từng bước chân của cô.

 

Trong tiếng nhạc du dương, êm ái, Tống Tri Hòa khoác tay Tống Nghĩa Viễn, hai người nhìn nhau cười một cái, sau đó bước về phía trước.

 

Ban đầu có chút hồi hộp, nhưng bước chân càng lúc càng kiên định, Tống Tri Hòa biết, cô đang bước về phía hạnh phúc.

 

Trên sân khấu, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông dõi theo cô. Khóe miệng anh khẽ cong lên, đường nét trên khuôn mặt trở nên dịu dàng, hai người nhìn nhau một lát, cảm xúc quen thuộc trào dâng trong lòng.

 

Trên suốt quãng đường đi, Tống Nghĩa Viễn ước gì con đường này dài thêm một chút, nhưng rất nhanh đã đến cuối con đường.

 

Lên bậc thang, ông ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự ấm áp, giọng nói chân thành tha thiết: “Ba hy vọng con, vĩnh viễn trân trọng con bé, yêu quý nó.”

 

Mạnh Dục Châu kiên định gật đầu: “Con sẽ, thưa ba.”

 

Tống Tri Hòa cảm nhận được, Tống Nghĩa Viễn từ từ buông tay cô ra, nhưng chỉ trong chốc lát, tay cô lại bị một bàn tay kiên cố, mạnh mẽ nắm chặt.

 

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

 

Dưới sự chứng kiến của người dẫn chương trình, hai người bắt đầu trao đổi nhẫn, khi Tống Tri Hòa vững chắc đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Mạnh Dục Châu, Mạnh Dục Châu cúi đầu, đối diện với Tống Tri Hòa.

 

Dưới lớp khăn voan mỏng manh, đôi mắt cô ánh lên ý cười nhìn anh. Nhưng dần dần, hốc mắt cả hai đều có chút đỏ hoe.

Mạnh Dục Châu cúi người, qua lớp khăn voan mỏng, hôn lên trán cô, một nụ hôn vô cùng dịu dàng, trân trọng.

 

Tràng dưới càng thêm náo nhiệt.

 

Ánh mắt từ khắp nơi đổ dồn về, nhưng Mạnh Dục Châu trước sau vẫn chuyên chú nhìn cô: “Tri Tri, anh yêu em.”

 

Anh khẽ nói, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy giọng nói hơi run rẩy. Tống Tri Hòa ôm lấy anh, nở một nụ cười rạng rỡ: “Em cũng yêu anh.”

Họ cùng nhau đi qua bao nhiêu sóng gió, từng có hiểu lầm và tổn thương, nhưng Tống Tri Hòa vẫn luôn nhớ, vô số lần anh ôm cô trong vòng tay ấm áp.

 

Từ đây,quãng đời còn lại họ sẽ càng kiên định hơn để bước về phía hạnh phúc.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment