Nỗi bi thương vô tận bao trùm lấy cô, đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình. Đang định xuống lầu, cô bỗng nghĩ đến dì Vương đang dọn dẹp ở tầng một, bước chân cô khựng lại, rồi chạy vội lên tầng trên.
—-
Vốn dĩ Mạnh Dục Châu không định đến, nhưng khi anh kịp nhận ra thì xe đã chạy đến đây rồi.
Khi anh bước vào, dì Vương đang vui vẻ ngân nga một giai điệu, gom miệng túi rác trong bếp lại, đặt ra ngoài cửa, chuẩn bị xách đi vứt.
Nhìn thấy bóng dáng Mạnh Dục Châu, bà nở nụ cười: “Cậu Mạnh, cậu đến rồi.”
Mạnh Dục Châu gật đầu coi như đáp lời, rồi mở miệng hỏi: “Hôm nay cô ấy làm gì?”
Đối với hành động kiểu này của Mạnh Dục Châu, bà đã quen nên không lấy làm lạ, vì thế răm rắp báo cáo với anh: “Cô chủ ở trong phòng đọc sách một lát, khoảng ba giờ chiều thì ra ngoài chơi với bạn, ăn tối xong thì về.”
Mạnh Dục Châu gật đầu, nhấc chân lên lầu.
Chưa đầy vài phút, dì Vương lại nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, nghĩ bụng cậu Mạnh định về sớm vậy. Quay người lại, bà nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Mạnh Dục Châu, giọng anh lạnh như băng: “Cô ấy đâu?”
Dì Vương sững sờ, lắp bắp nói: “Chẳng phải cô chủ ở trên lầu sao ?”
Giọng Mạnh Dục Châu lạnh băng: “Tôi vừa xem rồi, trên lầu không có ai.”
“Sao có thể chứ,” tim dì Vương đập thình thịch, “Tôi thấy cô chủ lên lầu mà,cậu xem phòng sách tầng ba chưa?”
Mạnh Dục Châu kiềm chế trả lời: “Xem cả rồi, đèn phòng sách tầng ba vẫn sáng, tôi không thấy người.”
Sắc mặt dì Vương biến đổi, nói năng lộn xộn: “Tôi vẫn luôn ở dưới nhà… cũng không nghe thấy tiếng cô chủ xuống lầu…”
Không đợi dì Vương nói xong, Mạnh Dục Châu đã lao nhanh lên lầu. Đến khi dì Vương kịp phản ứng, chỉ còn thấy bóng anh biến mất ở khúc quanh cầu thang.
Tống Tri Hòa lên sân thượng ở tầng cao nhất. Nơi này mọi âm thanh đều tĩnh lặng, bầu trời đen kịt trĩu nặng xuống, hòa làm một với màn đêm thăm thẳm. Gió trên sân thượng rất lớn, xua đi cái nóng nực ban ngày, thổi tung vạt áo Tống Tri Hòa.
Cô vẫn mặc chiếc váy hai dây màu trắng đã mặc lúc ra ngoài hôm nay, chân mang dép lê. Cô ngồi xổm xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn xuống nền xi măng.
Phóng tầm mắt ra xa, những ngọn đèn đường cao áp rực rỡ như dòng nước chảy, tạo thành những dải sáng lưu động. Nhưng Tống Tri Hòa không còn tâm trí nào để ý đến những điều đó, cô cúi đầu, chìm trong im lặng kéo dài.
Cảm thấy chân tay đã hơi tê dại, cô đứng dậy, thu toàn bộ khung cảnh dưới lầu vào mắt, rồi như bị một lực vô hình kéo về phía mép sân thượng. Sân thượng không có lan can bảo vệ, cô đi đến khi chỉ còn cách mép vài bước chân thì dừng lại, nhìn xuống dưới.
Ngôi nhà ba tầng không quá cao, có thể nhìn rõ cây cối trong sân. Gió thổi qua, bóng cây lay động, mặt đất cũng theo đó mà lúc sáng lúc tối.
Giàn tường vi trong sân phát triển vô cùng tươi tốt, là do Tống Tri Hòa và Tống Nghĩa Viễn cùng nhau trồng hai năm trước, giờ đây những chùm hoa đang nở rộ, khoe sắc rực rỡ.
Tống Tri Hòa không biết phải diễn tả tâm trạng của cô lúc này như thế nào. Khoảng thời gian này cô sống rất bình lặng, bình lặng đi học, bình lặng ăn cơm, cô đã nghĩ cô hồi phục tốt rồi, nhưng không ngờ lại bị từng chuyện nhỏ nhặt đánh gục.
Ban đầu, cô từng nghĩ, tại sao ba mẹ không mang cô theo cùng, để lại một mình cô, thật đáng thương.
Giờ đây, ý nghĩ ấy lại trỗi dậy trong đêm tối u ám này.
Đứng trên sân thượng tầng ba, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô: Nếu nhảy từ đây xuống, sẽ thế nào?
Bên ngoài tối đen như mực, giống như một con quái vật khổng lồ vô hình đang há cái miệng vực thẳm, chực chờ nuốt chửng lấy người ta bất cứ lúc nào.
Tống Tri Hòa giật mình với ý nghĩ của chính mình, bất giác bước một bước nhỏ về phía trước, rồi lại đột ngột lùi mạnh một bước lớn về sau.
Vầng trăng ló ra từ sau đám mây, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất, mang một vẻ thê lương khó tả. Khi Mạnh Dục Châu bước lên, anh nhìn thấy Tống Tri Hòa đứng lặng dưới ánh trăng, chiếc váy trắng bay theo gió, bóng hình cô mong manh, đơn bạc.
Khi Tống Tri Hòa còn đang sợ hãi vỗ ngực, cổ tay cô bị một bàn tay nắm chặt, lực mạnh đến nỗi cô phải nhíu mày.
Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy người vừa đến mặc chiếc áo sơ mi màu xám khói, không thắt cà vạt. Tầm mắt dịch lên vài tấc, chạm phải một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong đôi mắt ánh lên sự tức giận rõ ràng.
Cô đang định mở miệng thì đã bị Mạnh Dục Châu một phen kéo tuột xuống lầu. Động tác của anh thô bạo, không hề có chút thương tiếc, bước chân lại dài, Tống Tri Hòa gần như bị anh lôi đi, nhiều lần suýt nữa thì vấp ngã.
Mặc kệ tiếng gọi của dì Vương phía sau, Mạnh Dục Châu một tay nhét cô vào ghế phụ lái, đóng sầm cửa xe, rồi chính anh cũng lên xe.
Đến khi Tống Tri Hòa kịp định thần lại thì cô đã ở trên xe.
Chiếc xe rẽ ngoặt, lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Tống Tri Hòa chưa kịp cài dây an toàn, suýt chút nữa thì đập đầu vào cửa xe. Cô mò mẫm tìm dây an toàn, vội vàng cài lại.
Cô muốn hỏi Mạnh Dục Châu định đi đâu, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng u ám của anh, cô lập tức không dám hé răng. Toàn bộ không khí trong xe vô cùng nặng nề, Tống Tri Hòa không nói một lời, đầu óc rối như tơ vò.
Mãi đến khi xe chạy càng lúc càng xa, hướng về vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, Tống Tri Hòa mới hoảng sợ lên tiếng: “Chú nhỏ, chú muốn đưa cháu đi đâu?”
Mạnh Dục Châu làm như không nghe thấy, đúng lúc đến một ngã rẽ rộng, anh bẻ lái, tăng tốc.
Lúc này, họ thực sự đã đến vùng ngoại ô. Khắp nơi đều là đồng ruộng, thỉnh thoảng lắm mới thấy vài nóc nhà, dưới màn đêm đen kịt nặng nề, cảnh vật càng thêm tĩnh lặng, thê lương.
Tống Tri Hòa sợ sẽ bị Mạnh Dục Châu bỏ lại ở đây. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên, cô đã thấy chiếc xe vẫn tiếp tục tăng tốc, cảnh vật ven đường lướt qua vun vút.
Mạnh Dục Châu nhấn ga một cách tàn nhẫn. Xe chạy nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió rít, tim Tống Tri Hòa run lên bần bật. Cảm giác này giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, một cảm giác không trọng lượng cực lớn ập đến, cô theo bản năng nắm chặt dây an toàn.
Anh ta đang đua xe, Tống Tri Hòa ý thức được điều này.
Tim cô đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồ/ng ng/ực. Cửa sổ xe bị khóa chặt, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, cơ thể theo bản năng bật ra tiếng: “Chú đang đua xe đấy à? Dừng lại mau!”
Thế nhưng, Mạnh Dục Châu chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, cô không thể thốt ra thêm lời nào nữa, chỉ có thể khó chịu ôm lấy ngực, nhắm chặt mắt lại. Dạ dày cuộn lên, vô cùng khó chịu. Cô nhíu chặt mày, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn ấy.
Ngay lúc Tống Tri Hòa cảm thấy thực sự không chịu nổi nữa, chiếc xe dừng lại. Cô không thèm để ý đến vẻ mặt của Mạnh Dục Châu, trực tiếp mở cửa xe rồi nôn thốc nôn tháo ven đường.
Cảm thấy mọi thứ trong dạ dày đã nôn ra hết, Tống Tri Hòa mới thấy dễ chịu hơn nhiều. Nghĩ lại những chuyện vừa rồi, cơn tức giận bùng lên trong lòng, cô vội vàng tìm kiếm Mạnh Dục Châu.
Lúc này cô mới phát hiện họ đã đến cuối một con đường quốc lộ, phía trước nữa là vực sâu vách đá.
Và Mạnh Dục Châu đang đứng ngay trước bờ vực, bóng lưng thẳng tắp cao lớn. Trước mặt anh là những dãy núi xa xăm hùng vĩ đến vô tận, vạt áo tung bay trong gió núi, bóng hình anh mang một vẻ cô độc, lạnh lẽo đến cùng cực.
------oOo------