Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 26

Người đàn ông vào trong khoang thuyền, bảo người lái cho du thuyền dừng lại. Lúc ra, trên tay anh cầm hai chiếc cần câu. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Tống Tri Hòa, giảng giải cho cô từng bước câu cá.

 

Trước đây Tống Tri Hòa từng đi câu cá cùng Tống Nghĩa Viễn, cũng coi như là “mưa dầm thấm đất”, vì vậy rất nhanh đã hiểu rõ quy trình. Cô gật đầu, ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, học theo dáng vẻ của Mạnh Dục Châu, buộc mồi câu rồi quăng xuống hồ.

 

Sau đó, cô nhìn mặt hồ phẳng lặng, lẳng lặng chờ đợi.

 

“Phựt” một tiếng, Mạnh Dục Châu đã thu dây, ném con cá vừa câu được vào thùng. Tống Tri Hòa dời tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía địa phận trước mặt mình.

 

Gió trên mặt hồ vô cùng mát mẻ, thổi đến mức người ta buồn ngủ rũ rượi. Ngay khoảnh khắc Tống Tri Hòa sắp chợp mắt, cô nhìn thấy phao câu giật giật, lập tức tỉnh táo hẳn.

 

Cô nín thở, cẩn thận lay động cần câu. Con cá lập tức giãy giụa kịch liệt, lực rất mạnh, Tống Tri Hòa nhất thời không giữ nổi, vội gọi Mạnh Dục Châu đang câu cá ở bên cạnh.

 

Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi vội vàng đi tới, ánh mắt dừng trên mặt hồ, nói: “Có thể thu dây rồi.”

 

“Chú nhỏ, cần câu này nặng quá, cháu nhấc không nổi.” Tống Tri Hòa nhìn anh nói, trong mắt mang theo vẻ cầu cứu.

 

Người đàn ông đi đến phía sau cô, hai tay nắm lấy cần câu, dễ như trở bàn tay mà ôm trọn cô gái trẻ vào lòng.

 

Hai người áp sát vào nhau, lưng cô dán vào lồ/ng ng/ực anh. Qua lớp vải mỏng manh, Tống Tri Hòa thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Sống lưng cô cứng đờ, xung quanh thoang thoảng mùi hương gỗ nhàn nhạt.

 

“Thu dây.” Giọng người đàn ông vang lên bên tai. Tống Tri Hòa “Vâng” một tiếng, hoàn hồn lại, bắt đầu thu dây câu.

 

Con cá từ từ được kéo lên, trông cũng phải nặng đến hai cân, nó vẫn không ngừng giãy giụa, khiến cần câu cũng không ngừng rung lắc.

 

Khi kéo cá đến gần, Tống Tri Hòa gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu. Cá rơi xuống boong tàu, vẫn còn quẫy đành đạch.

 

Mắt Tống Tri Hòa sáng lên, kích động nói: “Cháu câu được cá rồi!” Gương mặt cô vì phấn khích mà đỏ bừng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.

 

Bữa tối chính là món cá vừa câu được hôm nay. Vì là tự tay cô câu được nên cảm giác thành tựu đặc biệt lớn, Tống Tri Hòa cố ý ăn thêm một bát cơm.

 

Ăn tối xong, hai người lại gặp người đàn ông trung niên ban ngày. Dường như ông ta có việc muốn tìm Mạnh Dục Châu, vì thế Tống Tri Hòa về phòng trước.

 

Phòng của cô nằm sát cạnh phòng Mạnh Dục Châu. Mở cửa phòng ra, đập vào mắt là một phòng khách nhỏ, có một chiếc sofa màu trắng và một chiếc bàn tròn. Đi vào trong nữa là phòng ngủ, từ cửa sổ có thể nhìn ra cảnh hồ về đêm.

 

Vì chỉ ở hai ngày, Tống Tri Hòa chỉ mang theo hai bộ quần áo tắm rửa và một chiếc váy ngủ. Trưa nay đi câu cá, cô cảm thấy người mình dính nhớp khó chịu, liền lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

 

Sấy khô tóc xong, cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, trò chuyện với Hạ Ninh. Hạ Ninh vừa đi Tam Á du lịch một chuyến về, cả người đen đi không ít, còn tự trào mình giống như vừa đi đào than về.

 

Tống Tri Hòa nhìn bức ảnh bạn mình gửi, bỗng cảm thấy bạn mình miêu tả rất sinh động.

 

Hai người bất giác trò chuyện cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi Hạ Ninh nói muốn đi tắm thì cuộc nói chuyện mới kết thúc.

 

Tống Tri Hòa rảnh rỗi không có gì làm, bèn mở cửa sổ ra. Gió bên ngoài lùa vào, làm tung bay mấy sợi tóc. Ánh trăng bên ngoài chiếu xuống mặt hồ, tạo nên một vẻ đẹp yên bình.

 

Hong gió một lát, cô đóng cửa sổ lại, chui vào trong chăn, cảm thấy vô cùng tỉnh táo, lại tìm một bộ phim để xem.

 

Xem phim xong, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, đến lúc phải ngủ rồi.

 

Tắt đèn, nhắm mắt lại, Tống Tri Hòa cau mày, rồi đột nhiên mở mắt ra.

 

Cô ngửi thấy một mùi gì đó kỳ lạ. Ghé mũi vào chăn ngửi thử, chỉ thấy mùi vải khô ráo hòa cùng hương hoa oải hương.

 

Tống Tri Hòa đầu óc chợt lóe sáng, đột nhiên ngồi bật dậy.

 

Là mùi của bọ xít, trước đây khi cô ở quê, mùa hè luôn có rất nhiều loại côn trùng nhỏ không biết tên, trong đó có một loại sẽ “đánh rắm”, gọi là bọ xít.

 

Cô bật đèn, lật qua lật lại chăn chiếu cẩn thận tìm kiếm, thậm chí còn xem xét cả sàn nhà.

 

Thật kỳ lạ, mùi đó lúc có lúc không, có khi cô chỉ cần cử động nhẹ là lại cảm thấy mùi đó nồng hơn một chút.

 

Tìm kiếm khoảng mười mấy phút vẫn không có kết quả, cô lại nhìn xuống chiếc váy cô đang đang mặc. Phía trước, không có. Cô nhìn ra sau, phía sau, cũng không có.

 

Mùi đó nồng lên, người cô cứng đờ. Chẳng lẽ nó trốn trong quần áo?

 

Như có linh tính, cô đưa tay ra sau lưng sờ thử. Cách lớp quần áo mỏng, cô chạm phải một vật gì đó nho nhỏ, cứng cứng, giống như vỏ ngoài của một loài côn trùng có mai.

 

Mặt Tống Tri Hòa trắng bệch đi vài phần, không kịp suy nghĩ gì thêm, cô lập tức lao ra khỏi phòng, rồi gõ cửa phòng bên cạnh.

 

Mạnh Dục Châu vừa nói chuyện dự án với đối tác một lát, có uống chút rượu, vừa về tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, dồn dập.

 

Người đàn ông nhíu mày, tưởng lại có người muốn tìm anh bàn chuyện làm ăn, tiện tay khoác áo choàng tắm rồi mở cửa.

 

Nhìn thấy không phải là gương mặt tươi cười nịnh nọt, mà là khuôn mặt hoảng hốt của cô gái trẻ.

 

Tống Tri Hòa đứng ngoài cửa, tóc tai rối bù, đen nhánh óng ả. Cô mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình màu trắng, vì vội vàng nên để lộ một bên bờ vai tròn trịa, chân đi một đôi dép lê rõ ràng không vừa chân.

 

“Chú nhỏ, chú giúp cháu với.” Giọng cô hơi run, như sắp khóc đến nơi. Điều này khiến anh liên tưởng đến một lần trước đây, cô cũng trông đáng thương như vậy.

 

Bên ngoài có tiếng bước chân vọng lại, người đàn ông theo bản năng đóng cửa phòng lại.

 

“Sao vậy?”

 

“Trong áo cháu có con sâu, chú giúp cháu lấy nó ra với, nó ở ngay sau lưng cháu.” Vẻ mặt Tống Tri Hòa có chút sốt ruột.

 

Mạnh Dục Châu cười khẩy một tiếng: “Tống Tri Hòa, sao nhát gan thế, đến con sâu cũng sợ.”

 

Thành thật mà nói, Tống Tri Hòa thực ra không phải quá sợ côn trùng nhỏ, hồi bé cô thậm chí còn thích bắt sâu chơi nữa là. Nhưng có một con sâu không biết từ đâu xuất hiện bên trong áo mình, chuyện này đúng là khiến người ta lạnh sống lưng.

 

“Chú nhanh lên đi.” Tống Tri Hòa níu lấy cánh tay anh, thúc giục.

 

Mạnh Dục Châu nhìn bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình, nói: “Xoay người lại.”

 

Cô lập tức ngoan ngoãn xoay người, phó thác tấm lưng của mình cho anh.

 

Mạnh Dục Châu vén tóc cô, gạt hết ra phía trước, để lộ hơn nửa chiếc cổ trắng ngần, tựa như sứ trắng tinh khôi, vô cùng bắt mắt.

 

Ngón tay chạm vào da thịt, vén lớp vải mỏng manh ấy lên, cô theo bản năng ưỡn thẳng lưng.

 

Cảnh tượng trước mắt hiện ra không sót một chi tiết. Tấm lưng cô gái rất mỏng, có thể nhìn thấy xương bả vai nhô ra, làn da mịn màng không tì vết, vòng eo thon thả, phía dưới được bao bọc bởi một mảnh vải hoa nhí màu trắng.

 

Ánh mắt anh như dừng lại trên một mảnh vải nhỏ gần thắt lưng, nơi đó có một con sâu nhỏ màu xanh lục đang bám vào. Mạnh Dục Châu luồn tay vào, ngón tay lướt theo mảnh vải mềm mại xuống dưới, vẫn không thể tránh khỏi việc chạm vào làn da trắng nõn. Người trước mặt khẽ run lên, vành tai đỏ ửng.

 

Người đàn ông lặng lẽ thu hết cảnh này vào mắt, giọng nói vẫn vững vàng: “Đừng động đậy.”

 

Tống Tri Hòa lại một lần nữa ưỡn thẳng người. Mạnh Dục Châu rất nhanh đã bắt được con sâu nhỏ đó. Đang định rút tay về, anh nhìn thấy thân hình trắng nõn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, và một nốt ruồi đen nơi thắt lưng cũng khẽ rung rung.

 

Mạnh Dục Châu dời tầm mắt đi.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment