Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 30

Tim Tống Tri Hòa đập nhanh hơn một nhịp, cô ngoan ngoãn bước qua: “Chú nhỏ, xin lỗi chú,cháu không biết là chú.”

 

Đến gần, mùi rượu nồng nặc trên người anh lập tức xộc vào khoang mũi, Tống Tri Hòa nhăn mặt, anh đã uống bao nhiêu vậy?

 

Người đàn ông day day giữa hai hàng lông mày, giọng nói vì men rượu mà càng thêm trầm khàn: “Vẫn chưa đi ngủ à?”

 

“Ban ngày cháu uống nhiều trà sữa quá, không ngủ được.” Tống Tri Hòa đáp, nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng có chút buồn ngủ của Mạnh Dục Châu, lại nói: “Chú nhỏ, chú mệt rồi sao, để cháu dìu chú đi ngủ.”

 

Mạnh Dục Châu hôm nay quả thực uống hơi nhiều rượu, hiếm khi có chút say. Nhìn cô bé con với đôi mắt sáng long lanh, anh gật đầu, rồi đứng dậy.

 

Tống Tri Hòa lập tức bước tới đỡ lấy cánh tay anh, cảm giác hơn nửa người anh như nặng trĩu xuống, tựa một tảng đá lớn.

 

Cô gần như phải dùng hết sức bình sinh mới đỡ vững được người anh, thầm nghĩ nhất định không được làm anh ngã, nếu không anh nổi giận với cô thì không hay.

 

Càng đến gần, mùi cồn càng thêm nồng nặc, cô cảm giác mình ngửi thôi cũng sắp say đến nơi.

 

Nhưng lắng nghe kỹ, trong đó dường như có lẫn một mùi hương rất nhạt, tựa như mùi nước hoa.

 

Cũng may chưa đi được mấy bước, Tống Tri Hòa đã đưa được Mạnh Dục Châu an toàn đến phòng. Cô cảm thấy mặt cô cũng đỏ bừng vì gắng sức.

 

Nhìn người đàn ông đã nhắm mắt, cô đành chấp nhận số phận cởi giày cho anh, sau đó bật điều hòa, đắp chăn cho anh.

 

Bận rộn ngược xuôi, trong lòng cô có chút không cam tâm. Có lẽ vì buổi tối nên gan cũng lớn hơn, lại ỷ vào việc Mạnh Dục Châu đang nhắm mắt, nên cô lẩm bẩm một câu: “Chú nhỏ, chú vẫn nên uống ít rượu một chút đi, nếu không lần sau cháu thực sự không đỡ nổi chú đâu.”

 

Về đến phòng, Tống Tri Hòa mới nhớ ra cô đã quên nhắc chuyện họp phụ huynh, nhưng nghĩ lại, dù có nhắc thì lúc anh say rượu cũng chưa chắc đã nhớ được.

 

Nhưng trải qua một phen “lao động chân tay”, cô quả thực đã thấy buồn ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, Tống Tri Hòa không thấy bóng dáng Mạnh Dục Châu ở dưới lầu, cũng không hỏi han gì, uống xong sữa bò lại đi học.

 

Hạ Ninh đang hơi lo lắng vì buổi họp phụ huynh sắp tới: “Đến lúc đó “lão đại” chắc chắn sẽ mách tội với ba mẹ tớ, phiền phức thật.”

 

Thành tích ở trường của cô ấy không được tốt lắm, kỳ thi lần này thứ hạng cũng bị tụt đi ít nhiều, vì thế ba mẹ đã phê bình cô ấy một lần.

 

“Còn cậu thì sao, đến lúc đó ai sẽ đi họp phụ huynh cho cậu?” Hạ Ninh hỏi.

 

Tống Tri Hòa nói: “Vẫn chưa chắc nữa, có thể là chú nhỏ của tớ, tớ vẫn chưa hỏi chú ấy.”

 

Về đến nhà, Tống Tri Hòa nhìn thấy một chiếc Maybach đỗ trước cổng. Cô quên mất lúc ra cửa có nhìn thấy chiếc xe này không, bèn hỏi dì Vương: “Chú nhỏ về rồi ạ?”

 

Dì Vương cười toe toét nói: “Tối qua đã về rồi, vẫn chưa ra ngoài đâu.” Ra là sáng nay anh ở nhà à.

Tống Tri Hòa đặt cặp sách xuống, chạy lên lầu. Tìm một vòng không có kết quả, cuối cùng nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng sách.

 

Có lẽ vì tầng hai không có ai, cửa phòng vẫn chưa đóng hẳn, chỉ khép hờ. Từ khe cửa có thể nhìn thấy người đàn ông đã thay đổi bộ trang phục nghiêm túc, trang trọng thường ngày, đang mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản.

 

Anh ngồi bên bàn làm việc, tay cầm điện thoại, dường như đang nói chuyện với ai đó.

 

Tống Tri Hòa không tiện làm phiền người khác, đành đứng lặng ở cửa đợi một phút.

 

Sau đó cô nghe thấy Mạnh Dục Châu nhắc đến những từ như “hội nghị”, “triển lãm”, rồi anh còn nhắc đến một ngày, thật không may, đó chính là ngày họp phụ huynh ở trường cô.

 

Cô không nghe tiếp nữa, có chút mất mát rời đi.

 

Hôm nay có một tiết thể dục, Tống Tri Hòa ra rất nhiều mồ hôi, cảm thấy người hơi dính nhớp, vì thế vào phòng tắm tắm qua một lượt.

 

Lúc bước ra thì nghe thấy giọng dì Vương ở dưới lầu: “Cậu chủ, không ở lại ăn tối à?”

 

“Tôi có chút việc phải ra ngoài.” Giọng nam trầm thấp dần xa, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng động cơ ô tô khởi động.

 

Tống Tri Hòa bỗng cảm thấy tâm trạng mình hơi chùng xuống. Cô không thể tránh khỏi việc nhớ lại cảnh tượng khi ba mẹ còn sống, nhưng rất nhanh cô gạt bỏ ý nghĩ đó đi, cũng tự an ủi bản thân, như bây giờ đã rất tốt rồi.

 

Lúc ăn cơm tối, cô nhìn dì Vương đối diện, cuối cùng cũng mở lời: “Dì Vương, sáng thứ Bảy cháu có buổi họp phụ huynh, dì có thể đi cùng cháu được không ạ?”

 

Mắt dì Vương lập tức mở to: “Vậy còn cậu chủ thì sao?”

 

Tống Tri Hòa thở dài một hơi, rất nhẹ: “Chú ấy chắc là không có thời gian đâu ạ.”

 

Dì Vương gật đầu, coi như đồng ý.

 

——–

 

Hoàng hôn vàng rực rải khắp văn phòng rộng lớn, chiếu lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng càng thêm sáng ngời.

 

Người đàn ông bên bàn làm việc vận một bộ vest sọc sẫm màu, ăn mặc vô cùng chỉn chu. Cổ áo sơ mi trắng tinh, sắc nét được thắt bởi chiếc cà vạt màu xanh lam, trông vừa nghiêm túc lại có vẻ lạnh lùng, khắc kỷ.

 

“Cuối cùng cũng gặm xong được khúc xương khó nhằn này rồi.” Một người đàn ông khác mặc vest kiểu thoải mái, dựa người vào bàn, tay lật một tập tài liệu, giấy vẫn còn mới tinh, thoang thoảng mùi mực in.

 

“Vì bản hợp đồng này cũng đủ mệt rồi, tôi định ngày mai đi nghỉ mát đây.” Người đàn ông đặt tập tài liệu xuống bàn, ngỏ lời mời: “Có muốn đi cùng không?”

 

Mạnh Dục Châu liếc nhìn chữ ký rồng bay phượng múa trên hợp đồng, gấp tài liệu lại, miệng chỉ nhả ra hai chữ: “Không rảnh.”

 

“Tớ nói thật đấy, cậu cứ làm việc quần quật như vậy sớm muộn gì cơ thể cũng có vấn đề cho xem…” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt lời người đàn ông.

 

Mạnh Dục Châu nhướng mày, với lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấn nút nghe.

 

“Cậu Mạnh, tôi đây, dì Vương. Vừa rồi cô chủ Tri Hòa có nhờ tôi đi họp phụ huynh vào sáng thứ Bảy, có lẽ là sợ cậu không có thời gian nên mới nói với tôi. Nhưng tôi nghĩ chuyện này vẫn nên nói với cậu một tiếng, hơn nữa tôi đi thì cũng không thích hợp cho lắm…”

 

Người đàn ông im lặng vài giây, sau đó nói: “Tôi biết rồi.” Rồi cúp máy.

 

Dì Vương ở đầu dây bên kia vẻ mặt đầy nghi hoặc, rốt cuộc ý của cậu ấy là gì đây. Có đi hay là không đi?

 

Mạnh Dục Châu cất điện thoại vào túi, liền nhìn thấy Giang Thành với vẻ mặt đầy hóng hớt, vừa rồi cuộc nói chuyện của hai người không sót một chữ nào đã lọt vào tai cậu ta.

 

Cậu ta “Chậc” một tiếng, nhìn Mạnh Dục Châu đầy thích thú: “Cô bé cậu mới nuôi không thân với cậu lắm nhỉ, họp phụ huynh mà cũng không cho cậu tham gia.”

 

Mạnh Dục Châu liếc anh ta một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Liên quan gì đến cậu.

 

“Không phải tôi nói chứ, chắc chắn là ngày thường cậu nghiêm túc quá nên cô bé đó hơi sợ cậu. Tôi cũng không hiểu nổi, một kẻ cô đơn như cậu sao lại có sở thích làm ba bất đắc dĩ thế không biết.”

 

Giang Thành hoàn toàn không hề sợ hãi, tiếp tục nói. Mạnh Dục Châu trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài. “Này, cậu đi đâu đấy?”

“Nghe phiền quá, ra ngoài hít thở chút không khí.” Sắc mặt Giang Thành lập tức sa sầm đến khó coi.

 

Sáng thứ Bảy, Tống Tri Hòa một mình đến trường trước. Dì Vương nói nhà có việc, sẽ đến muộn một chút. Lúc Tống Tri Hòa đến trường mới 8 giờ đúng, giờ họp phụ huynh dự kiến là 9 giờ, nhưng đã có rất nhiều phụ huynh lục tục đến trường.

 

Phần lớn họ tụm năm tụm ba đứng ngoài hành lang nói chuyện phiếm. Tống Tri Hòa cũng không tiện đi hóng chuyện, bèn quay về lớp học làm bài.

 

Chẳng bao lâu sau, Hạ Ninh và mẹ cậu ấy cũng đến. Tống Tri Hòa ra ngoài nói chuyện với họ một lát.

 

Giữa chừng mẹ Hạ Ninh nói hơi khát nước, hai mẹ con đi mua nước, Tống Tri Hòa lấy cớ phải làm bài, quay về lớp học.

 

Cô thực ra không có tâm trí làm bài. Lúc vào trường, nhìn thấy nhiều bạn học đều có phụ huynh đi cùng, đặc biệt là có những bạn cả ba mẹ đều đến, nói không chạnh lòng là nói dối.

 

Cô khẽ thở dài, mới phát hiện ra cô chưa làm được một bài nào cả.

 

Lúc 8 giờ rưỡi, Tống Tri Hòa gọi điện cho dì Vương, dì Vương nói bà ấy có việc đột xuất không đến được.

 

Trong phòng khách, dì Vương nhìn chiếc điện thoại vừa ngắt kết nối, rồi tiếp tục làm việc nhà.

 

Hơn mười phút trước, Mạnh Dục Châu có gọi điện tới, hỏi địa chỉ trường của Tống Tri Hòa, cũng dặn dì là anh muốn ở nhà ăn cơm. Dì Vương nghĩ, cậu chủ muốn đi họp phụ huynh, định tạo bất ngờ cho cô chủ đây mà.

 

8 giờ 50 phút, phụ huynh lục tục kéo vào phòng học. 9 giờ đúng, cửa phòng học đóng lại.

 

Tống Tri Hòa liếc nhìn qua cửa sổ, phòng học đã chật kín người, chỉ còn duy nhất một chỗ trống, vô cùng dễ thấy.

 

Lúc này đa số học sinh đã tản đi nơi khác. Buổi sáng Hạ Ninh bị đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh rồi. Tống Tri Hòa tìm một góc khuất ngồi xuống, định hoàn thành nốt bài tập còn dang dở.

 

Nắng hơi chói mắt, cô cố ý tìm một chỗ râm mát, trên đùi là quyển vở bài tập đang mở.

 

Một bóng người đổ xuống, Tống Tri Hòa ngẩng đầu, vì ánh sáng chói mắt mà phải nheo mắt lại.

 

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông hiện ra trước mắt, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám khói, đường nét gương mặt rõ ràng, mạch lạc. Đôi mắt anh nhìn xuống, dưới ánh mặt trời càng thêm rạng ngời, chói lóa.

 

Tim Tống Tri Hòa nhói lên, cô đứng bật dậy, lao thẳng vào lòng người đàn ông.

 

Lồ/ng ng/ực cảm nhận được một sức nặng, người đàn ông sững sờ trong giây lát, rồi cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy người trong lòng. Chẳng bao lâu sau, anh cảm nhận được vải áo trước ngực mình hơi nóng ẩm, sự ẩm ướt ấy truyền đến trái tim, mang theo một cơn đau âm ỉ.

 

“Sao lại khóc?”

 

“Cháu không muốn lại một mình nữa.” Tống Tri Hòa ngẩng đầu, hốc mắt và sống mũi đều đỏ hoe.

 

Mạnh Dục Châu cảm thấy một góc nào đó trong tim anh như sụp đổ, trở nên vô cùng mềm mại.

 

Anh khẽ thở dài một hơi: “Là tôi không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa.”

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment