Tống Cảnh Minh đứng ngay sau nhóm Tống Tri Hòa. Là con trai, cậu cũng không tiện chen vào giúp đỡ.
Cậu nghe nói người ngồi trong xe là chú của Tống Tri Hòa, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, dù sao thì Tống Tri Hòa cũng uống say ở “địa bàn” của cậu.
Nhìn ô cửa sổ xe hé mở, ánh mắt cậu bất giác chạm phải ánh mắt người trong xe.
Trong xe không bật đèn, một khoảng tối mịt, nhưng Tống Cảnh Minh lại cảm nhận được rõ ràng ánh nhìn đó – sắc bén, lạnh lùng, tựa như lưỡi dao phá tan lớp băng giá.
Nhưng ánh mắt ấy cũng không dừng lại trên người cậu, chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, khiến Tống Cảnh Minh chợt tỉnh ra, ngỡ như đó chỉ là ảo giác.
Lúc này, cửa sau xe mở ra. Một đôi chân dài được bao bọc bởi ống quần tây bước ra, bên dưới là đôi giày da Oxford màu đen. Tống Tri Hòa nhìn thấy người trong xe, không biết lấy đâu ra sức, loạng choạng chạy về phía này, Hạ Ninh và Mộ Chu Chu hai người cũng không cản nổi cô.
Đôi chân dài kia lại thu vào.
Mạnh Dục Châu thuận thế bế cô lên xe. Người trong lòng ngực anh cười ngây ngô: “Chú nhỏ.”
“Dạ,thật ra bạn ấy chỉ uống có một ly rượu thôi ạ.” Hạ Ninh lắp bắp giải thích.
Đặt Tống Tri Hòa lên chiếc nệm da thật, Mạnh Dục Châu mới đưa mắt nhìn về phía các cô, gật đầu cảm ơn: “Phiền mấy đứa rồi.”
Mộ Chu Chu cười tươi như hoa: “Không phiền chút nào đâu ạ.”
“Vậy chúng tôi về trước đây.” Mạnh Dục Châu nhìn người nào đó đang không ngừng ngọ nguậy, “Rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
Xe từ từ di chuyển, Tống Tri Hòa lại bỗng nhiên như uống phải thuốc kí/ch th/ích, qua ô cửa sổ hé mở, lớn tiếng chào tạm biệt các bạn.
Giọng nói trong trẻo này hoàn toàn không giống ngày thường của cô, khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Cô còn định đứng dậy, liền bị người đàn ông phía sau kéo xuống ngồi yên.
Mộ Chu Chu mắt sáng như sao nhìn chiếc xe ngày càng xa, thốt lên: “Chú của Tống Tri Hòa đẹp trai quá vậy!”
Hạ Ninh thì chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó. Nhìn gương mặt hưng phấn của Tống Tri Hòa qua cửa kính xe, lòng cô thầm kêu “thôi rồi”, đây là bắt đầu say rượu làm càn rồi, Tống Tri Hòa phen này chắc chắn bị mắng.
Bên này, Mạnh Dục Châu kéo Tống Tri Hòa ngồi ngay ngắn, tiện đường đóng kín cửa sổ xe.
Lúc này anh vô cùng cảm thấy may mắn vì hôm nay đi dự tiệc rượu có mang theo tài xế, bằng không anh rất khó đảm bảo tối nay có thể an toàn về đến nhà.
Tuy tối nay Mạnh Dục Châu cũng uống chút rượu, nhưng hai mắt vẫn còn rất tỉnh táo.
Lên xe rồi, Tống Tri Hòa cười tủm tỉm nghiêng đầu nói với Mạnh Dục Châu: “Chú nhỏ, sao chú lại đến đây ạ?”
Mạnh Dục Châu nhìn cô gái nhỏ trước mắt, gò má trắng nõn phủ một lớp hồng phớt, vài sợi tóc rối bù dính trên vầng trán đầy đặn.
Đôi mắt cô như mất đi tiêu cự, trở nên long lanh ngấn nước.
Mạnh Dục Châu nhất thời không trả lời cô, liền nghe Tống Tri Hòa nói tiếp: “Cháu vui lắm đó, chú có thể đến đón cháu.”
Sắc mặt Mạnh Dục Châu trở nên dịu dàng hơn, chỉ là sự dịu dàng này còn chưa duy trì được một giây, đã bị cô đưa tay xé nát: “Chú nhỏ, cháu nóng quá à, cháu muốn cởi q/uần áo.”
Bắc Thành đã vào thu, thời tiết thế này đương nhiên không thể nóng đến mức đó, huống chi buổi tối còn có chút se lạnh.
Mạnh Dục Châu biết cô uống say, định dùng khăn lông lau mặt cho cô, ai ngờ giây tiếp theo, Tống Tri Hòa liền dùng tay bắt đầu cởi cúc áo.
Hai tay nắm lấy chiếc cúc áo *****ên trên cổ, bắt đầu cởi xuống.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, bên trong chỉ có nội y. Hành động này khiến thái dương Mạnh Dục Châu giật thình thịch, sắc mặt căng cứng đến đáng sợ.
Anh nhanh chóng bấm một nút, tấm chắn ngăn trong xe được nâng lên.
Khoang xe vốn được ngăn cách với tài xế phía trước, giờ chia thành hai khoang riêng biệt.
Cũng may ngón tay Tống Tri Hòa lúc say không linh hoạt, loay hoay mãi cũng không cởi được một chiếc cúc nào. Mạnh Dục Châu vội nắm lấy tay cô: “Không được cởi, còn không ngoan nữa tôi ném em ra ngoài đó.”
Tống Tri Hòa gật gật đầu, ngoan ngoãn chưa được một phút, sau đó lại tủi thân nhìn anh: “Nhưng mà cháu nóng, cháu nóng quá.”
“Chú nhỏ đừng có trưng cái mặt đó ra nữa, hung dữ quá, cháu không thích đâu.” Cô càng nói càng tủi thân, nói rồi, thế mà lại bắt đầu rơi nước mắt. Hốc mắt đỏ hoe, trông như một chú thỏ con.
Mạnh Dục Châu có chút luống cuống, chỉ cảm thấy nơi nào đó mềm mại trong lòng mình như sụp xuống một mảng, vội vàng lau nước mắt cho cô: “Là tôi không đúng, sau này tôi không như vậy nữa được không, xin lỗi.”
Anh không biết giọng điệu của mình lúc này dịu dàng đến nhường nào.
Tống Tri Hòa gật gật đầu, nín khóc, chấp nhận lời xin lỗi của anh: “Nhưng mà cháu nóng.”
Mạnh Dục Châu hết cách, đành phải giúp cô cởi hai chiếc cúc áo trên cùng. Ngón tay anh lành lạnh, lúc cử động không khỏi chạm vào làn da nóng rực của Tống Tri Hòa.
“Chỉ có thể cởi từng này thôi, nếu cởi hết sẽ bị cảm lạnh.”
Tống Tri Hòa gật đầu nói được, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay kia của anh. Đôi tay ấy thon dài, trên mu bàn tay hiện lên những đường gân xanh nhàn nhạt, quan trọng là vừa rồi lúc chạm vào cô rất thoải mái.
Tống Tri Hòa dời tầm mắt từ tay Mạnh Dục Châu sang khuôn mặt, rồi đến vùng cổ của anh. Cô đương nhiên cho rằng, nếu ngón tay chú nhỏ lạnh, vậy thì cả người chú cũng sẽ mát lạnh.
Thế là cô lại một lần nữa đưa ra một yêu cầu táo bạo: “Chú nhỏ, cháu có thể ôm chú một cái được không?”
Ánh mắt Mạnh Dục Châu ngưng lại. Đường nét gương mặt anh rất sâu, vốn dĩ đã dễ dàng che giấu cảm xúc, đặc biệt là trong hoàn cảnh tối tăm thế này.
Tống Tri Hòa không đợi anh mở miệng, giây tiếp theo liền tay chân phối hợp bò qua. Chỉ trong lúc Mạnh Dục Châu còn đang ngây người, cô đã dán chặt vào người anh.
Hai chân cô tách ra, ngồi dạn/g ch/ân trên đùi Mạnh Dục Châu.
Váy của Tống Tri Hòa khá ngắn, vạt váy xòe ra như một đóa hoa. Phần đùi trong trắng nõn của cô, chỉ cách Mạnh Dục Châu một lớp vải quần tây mỏng manh.
Tống Tri Hòa sau khi say rượu rất không ngoan ngoãn, còn không ngừng vặn vẹo thân mình điều chỉnh tư thế ngồi. Mạnh Dục Châu nhìn cảnh tượng bên dưới, nghiến chặt quai hàm, không nói một lời, ánh mắt tối sầm lại.
Sợ cô ngã, anh còn phải dùng tay vịn lấy eo sau của cô. Bờ vai Tống Tri Hòa, mỏng manh một mảnh, nhìn xuống dưới, là một đoạn eo trắng nõn lộ ra theo từng cử động của cô.
Mạnh Dục Châu đang tập trung phía dưới, không kịp đề phòng, một đôi tay nghịch ngợm đưa lên, một lực kéo lấy cà vạt của anh. Cơ thể Mạnh Dục Châu căng cứng, yết hầu khẽ trượt.
Anh dùng một tay, nhanh chóng cởi mấy chiếc cúc áo của mình.
“Chú nhỏ, chú có nóng không, cháu giúp chú cởi cà vạt nhé.” Tống Tri Hòa tự mình nói, ngón tay đã nắm lấy nút thắt.
Cà vạt dễ cởi hơn cúc áo nhiều. Trong nháy mắt, cô đã rút chiếc cà vạt ra, ném sang một bên.
Rồi đột nhiên, hai tay cô ôm lấy cổ anh, sau đó áp mặt vào vùng cổ tr/ần tr/ụi.
Làn da chạm sát vào nhau, cảm giác mát lạnh khiến gò má nóng bừng dịu đi, như thể kẻ bộ hành khát nước gặp được dòng suối mát lành. Tống Tri Hòa nở nụ cười khoan khoái, âm mưu đã được thực hiện.
Mạnh Dục Châu hít sâu mấy hơi, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cả người cũng bắt đầu nóng lên. Cô nhóc trong lòng giống như một chú mèo con, thỉnh thoảng lại dụi dụi vào lòng anh.
Không gian trong xe trở nên chật hẹp, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên.
Mạnh Dục Châu cảm giác như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném đi thì không nỡ, mà giữ trong tay lại nóng rẫy khó chịu.
Nhiệt lượng giữa da thịt truyền qua lại, từng luồng hơi nóng không ngừng từ gò má Tống Tri Hòa truyền sang người Mạnh Dục Châu, nhiệt độ vùng da cổ bên kia cũng tăng cao.
Tống Tri Hòa cảm thấy không còn lạnh nữa, người cô trườn lên trên, áp vào khuôn mặt người đàn ông – khô ráo, mát lạnh, có chút cảm giác sần sùi của làn da.
Đột nhiên, một bờ môi ấm áp, mềm mại, non nớt như cánh hồng ban mai chạm vào. Hơi thở phả ra tựa như que diêm, nơi đó như bốc cháy.
Mạnh Dục Châu một tay giữ chặt đôi tay không yên phận của cô, tay kia mò mẫm trên chiếc nệm da trong xe. Rất nhanh, đầu ngón tay anh khều được chiếc cà vạt bị Tống Tri Hòa tiện tay ném đi.
Chiếc cà vạt nhanh chóng quấn vài vòng quanh cổ tay cô gái, thắt lại một nút chết.
Chất liệu cà vạt mềm mại, uyển chuyển, sẽ không làm xước da. Mạnh Dục Châu thắt không quá chặt, nhưng nút thắt lại rất chắc chắn, Tống Tri Hòa nhất thời rất khó thoát ra.
Mạnh Dục Châu nhấc bổng cô gái trên đùi lên, đặt cô sang chiếc nệm mềm mại bên cạnh.
Cuối cùng cũng có một lát để thở. Mạnh Dục Châu không ngờ người nào đó sau khi say rượu lại dính người đến vậy.
Xe cuối cùng cũng đến nơi. Mạnh Dục Châu bế người lên, đi vào trong nhà.
------oOo------