Lúc này Tống Tri Hòa mới hiểu ra, hóa ra người vừa rồi bàn chuyện làm ăn với ba chính là anh ta.
Mạnh Dục Châu mỉm cười lắc đầu: “Không phải, tài xế trên đường gặp chút vấn đề nhỏ, đến hơi muộn.”
“Nếu vậy, hay là cậu đi xe tôi, tôi đưa cậu về?” Tống Nghĩa Viễn tốt bụng đề nghị.
Mặt Tống Tri Hòa cứng đờ, rồi nhanh chóng giãn ra, chỉ là tay cô vẫn luôn mân mê chiếc khuy sừng bò trên áo khoác, để lộ sự sốt ruột và căng thẳng.
Sự khác thường này của cô, Tống Nghĩa Viễn nhanh chóng chú ý tới, nhẹ giọng hỏi han: “Sao vậy, con không khỏe ở đâu à?”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Tri Hòa khựng lại một chút, rồi cười cười, cô nói thêm: “Không có ạ, chỉ là hơi lạnh thôi.”
Họ đang đứng ở đại sảnh, cửa xoay người ra người vào, đúng là sẽ có chút gió.
Tống Nghĩa Viễn biết cô sợ lạnh.
Cuộc đối thoại của hai cha con bị Mạnh Dục Châu lặng lẽ thu hết vào tai. Nhìn mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu Tống Tri Hòa khi cô hơi cúi xuống, anh khẽ nhếch mép, vừa rồi đâu có thấy cô sợ anh như vậy?
Mạnh Dục Châu ôn tồn nói: “Không cần đâu, hai người đi trước đi, tài xế của tôi sắp đến rồi.”
Tống Nghĩa Viễn vốn cũng chỉ là khách sáo, thấy Mạnh Dục Châu từ chối cũng không đề nghị thêm, kéo Tống Tri Hòa cáo biệt.
Trợ lý của Tống Nghĩa Viễn về quê thăm người thân, mấy ngày nay đều là ông tự mình lái xe.
Tống Tri Hòa lên xe liền thúc giục: “Ba, lái nhanh một chút.”
Tống Nghĩa Viễn tưởng cô nóng lòng về nhà, lặng lẽ tăng tốc độ xe.
Về đến nhà, Tống Tri Hòa không nói một lời mà xông thẳng vào phòng vệ sinh, tiếng đóng cửa “Rầm” một cái làm Tống Nghĩa Viễn vừa vào cửa đã giật nảy mình.
Tống Tri Hòa ngồi trên bồn cầu, như trút được gánh nặng. Lúc nãy cô uống hơi nhiều trà sữa, vốn không cảm thấy gì, đi bộ vài phút thì bụng dưới hơi tức căng khó chịu, vốn định đến khách sạn giải quyết một chút, không ngờ lại gặp Mạnh Dục Châu.
Sau đó nhìn thấy anh cùng ba nói chuyện, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt, lại ngại ngùng không dám cắt ngang.
Tống Tri Hòa thầm nghĩ, sau này không bao giờ uống nhiều trà sữa như vậy nữa.
——
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày tựu trường.
Tống Tri Hòa còn hai tờ đề thi chưa làm, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành.
Sau bữa tối, ba mẹ cô phải tham gia một bữa tiệc. Trước đây cô cũng từng tham gia vài lần, nhưng khi phát hiện ra những dịp như vậy rất giả tạo, không mấy khi cô đi.
Vừa hay, buổi tối có thể dùng để làm bài thi.
Thoải mái tắm rửa xong, cô trở lại bàn học nhỏ trong phòng ngủ làm bài.
Cô gái một tay chống cằm, một tay cầm bút, ánh mắt chuyên chú nhìn tờ đề toán trước mặt. Chỉ một lát sau, vai cô xụ xuống.
Toán học xưa nay vẫn là điểm yếu của cô, đặc biệt là làm những bài phức tạp thì chẳng khác nào ngồi tù. Hơn nữa hôm nay không biết làm sao, cô cảm thấy hơi bực bội, tâm trí không tập trung được, ngay cả những bài thường ngày chỉ cần suy nghĩ một chút là ra cũng cảm thấy phiền phức.
Không được, không thể như vậy, Tống Tri Hòa vỗ vỗ má, muốn tập trung sự chú ý vào đề bài. Thế nhưng chỉ một tiếng xe chạy qua ngoài đường phố, đã kéo sự chú ý của cô đi mất.
Cô khẽ thở dài một hơi, cầm lấy giấy bút, đi về phía phòng sách.
Phòng sách không gian rất lớn, có cả một bức tường toàn giá sách, chất đầy các loại sách. Ba mẹ cô rất thích đọc sách, Trước đây Tống Tri Hòa cũng thường xuyên chạy tới đọc, sau này vì việc học bận rộn nên cũng không còn tâm trí nữa, hiện tại cơ bản là nơi Tống Nghĩa Viễn làm việc.
Nơi này tương đối yên tĩnh hơn, ở trên tầng ba, ngày thường không có mấy người qua lại, gần như không nghe thấy động tĩnh gì.
Tống Tri Hòa hướng mắt về phía chiếc bàn làm việc màu sẫm có đặt một chiếc máy tính xách tay, rồi ngồi xuống.
Cô ngồi ngay ngắn, cầm bút lên, suy nghĩ một hồi, rồi nhanh chóng giải bài trên giấy nháp. Sau khi ra được một đáp án hoàn toàn khớp với lựa chọn, mắt cô sáng rực lên, học trong phòng sách xem ra có hiệu quả thật.
Được khích lệ, cô càng thêm nghiêm túc bắt đầu làm bài.
Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ chuyển động. Cô gái búi tóc củ tỏi, hơi cúi đầu, ánh đèn lướt trên gáy cổ trắng ngần.
Cô chăm chú nhìn bài thi trước mắt, có lúc ngón tay thoăn thoắt viết vẽ trên giấy nháp, có lúc lại khẽ nhíu mày như đang suy tư.
Làm xong những câu dễ, cô dang hai tay, vươn vai một cái. Có vài bài không biết làm, cô liền khoanh tròn vào số thứ tự, rồi khoanh bừa một đáp án.
Vừa rồi tập trung làm bài, Tống Tri Hòa cảm thấy miệng hơi khô, bèn đứng dậy định ra ngoài rót cốc nước uống. Ai ngờ khi cô vừa định mở
cửa, thì nghe thấy cửa truyền đến một tiếng động, rất nhỏ, như có người nào đó đi qua.
Cô thoáng chút kích động, ba mẹ về rồi sao? Trước khi đi họ đã hứa sẽ mang đồ ăn về cho cô.
Nghĩ lại, khoảng cách từ lúc họ đi cũng mới hơn nửa tiếng, sao họ có thể về nhanh như vậy được.
Cô đề phòng, kéo rèm cửa phòng sách ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới phòng sách chính là gara, nếu họ về nhất định sẽ đậu xe vào đó.
Ngoài dự đoán của cô, nương theo chút ánh sáng hắt ra từ phòng sách, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng một chiếc xe khác, còn chiếc xe họ lái đi hôm nay thì không có ở đó.
Tống Tri Hòa cảnh giác kéo rèm lại, kéo thật kín, cố gắng không để một tia sáng nào lọt ra ngoài. Tim cô đập thình thịch.
Từ sau lần trải qua chuyện lần trước, cô trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều với âm thanh, đặc biệt là khi ở nhà một mình.
Vậy tiếng động vừa rồi là gì? Là chuột, hay là trộm?
Hơi thở Tống Tri Hòa nhẹ đi vài phần, cô cẩn thận đi về phía cửa. Bỗng nhiên, người cô cứng đờ trong giây lát, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hình như lúc nãy cô không khóa cửa.
Trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh tượng kẻ sát nhân mở cửa, sau đó giết người phanh thây.
Nghĩ đến đây, tim cô đập dữ dội, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô bước nhanh đến bên cửa, tay mắt lanh lẹ xoay khóa cửa, sau đó khẽ thở phào.
Cô cố gắng điều hòa hơi thở, áp tai vào cánh cửa, lắng nghe một lúc, không có động tĩnh gì. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ có phải mình nghe nhầm, tự dọa mình hay không.
Rồi giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, như là từ dưới lầu truyền lên. Tống Tri Hòa cảm giác máu toàn thân như đông cứng lại, cô dám chắc mình không nghe lầm.
Giờ này, trong nhà thường sẽ không có ai đến, cho dù muốn đến cũng sẽ báo trước, hoặc là gõ cửa, nhưng tất cả những điều đó đều không có.
Cơ thể Tống Tri Hòa run lên vì kinh hãi, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tắt đèn phòng sách. Cô sợ người bên ngoài sẽ nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa mà bại lộ vị trí của mình.
Ở trong bóng tối, cô ngược lại cảm thấy an tâm hơn, ít nhất cô không còn là mục tiêu nổi bật nữa.
Cô nên làm gì? Báo cảnh sát.
Nghĩ đến đây, cô chuẩn bị lấy điện thoại ra. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô thấy ảo não, vì sợ điện thoại sẽ làm phân tán sự chú ý, cô đã không mang nó vào phòng sách. Giờ đây Tống Tri Hòa vô cùng căm ghét quyết định này của mình, nó khiến cô hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Bỗng nhiên linh quang cô chợt lóe, trong phòng sách có đặt điện thoại bàn, ba cô ngày thường ở phòng sách sẽ dùng nó để gọi điện.
Tống Tri Hòa mò mẫm trong bóng tối, quả nhiên tìm được rồi. Cô kéo rèm cửa hé ra một chút, nương theo ánh đèn đường và ánh trăng bên ngoài, bấm số 110.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt lo lắng bất an của cô.
Thế nhưng giây tiếp theo, cô liền xìu xuống, điện thoại không gọi đi được. Cô bỗng nhớ ra, chiếc điện thoại này đã bị ba cô sửa lại, chỉ có thể gọi đi những số đã từng gọi đến.
Không biết ba cô tại sao lại cài đặt cái chức năng thừa thãi này.
Ngày thường chiếc điện thoại này đều là ba cô dùng làm việc, bởi vậy các số trong đó phần lớn là cấp dưới của ba và các đối tác làm ăn. Tống Tri Hòa lướt qua một lượt lịch sử cuộc gọi, cuối cùng chọn số gần nhất.
Điện thoại chỉ đổ chuông vài giây đã có người bắt máy. Tống Tri Hòa đang nghĩ xem nên nói thế nào, thì nghe được một giọng nói quen thuộc: “Alô?”
Giọng nói này trầm ổn bình tĩnh, làm cô bỗng nhiên nhớ tới đêm tuyết ở Anh quốc khi đó, khiến người ta an tâm lạ thường.
Như đột nhiên có chỗ dựa, trong đêm tối đáng sợ này, nước mắt Tống Tri Hòa chực trào ra.
Giọng cô run rẩy, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào: “Chú nhỏ……”