Hôm sau, Tống Tri Hòa không phải đến trường. Ăn sáng xong, cô dọn dẹp lại phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ cũng không bẩn, dì Vương vẫn dọn dẹp định kỳ, nhưng trên bàn Tống Tri Hòa bày rất nhiều sách vở.
Sau khi lau dọn mọi ngóc ngách, cô lại sắp xếp lại quần áo trong tủ. Trời lạnh rồi, quần áo mùa hè có thể cất đi.
Trong phòng vệ sinh, máy giặt lồng ngang đang quay tít, bên trong là chăn ga Tống Tri Hòa vừa thay ra.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, khác hẳn với tiết trời xám xịt mấy hôm trước, ánh nắng chan hòa khiến tâm trạng người ta cũng vui vẻ hơn.
Trong phòng ngủ bật nhạc nhẹ, giai điệu thật thư thái. Ngoài ban công, Tống Tri Hòa búi tóc củ tỏi đơn giản, vài lọn tóc mai rủ xuống bên tai. Cô mặc chiếc áo thun màu hồng nhạt, quần short đen, giũ phẳng tấm ga trải giường đã vò thành một cục rồi phơi lên giá. Ga giường sau khi giặt tỏa ra mùi hoa oải hương thanh đạm, rất dễ chịu.
Phơi phóng xong xuôi, Tống Tri Hòa xách chiếc xô vào nhà, xuống lầu, đặt lại vào phòng giặt đồ ở tầng một.
Trong bếp, dì Vương đang xào rau, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền ló đầu ra nhìn: “Tri Hòa, cháu đang làm gì đấy?”
Tống Tri Hòa chậm rãi đi vào bếp, dựa vào khung cửa nhìn dì Vương xào rau: “Cháu dọn dẹp phòng ngủ, giặt giũ chăn ga gối đệm ạ.”
“Mấy việc này cứ để dì làm, cháu bận bịu làm gì.”
“Làm chút việc cho khuây khỏa ạ.” Tống Tri Hòa cười nói, tóc mai ướt đẫm, dính bết lại một mảng. “Cháu đi tắm đây.”
Lao động một hồi, người cô rịn một lớp mồ hôi mỏng, không thoải mái. Tống Tri Hòa lại “lộc cộc” chạy lên lầu.
Lúc ăn cơm, Tống Tri Hòa nói với dì Vương chuyện muốn về nhà cũ lấy quần áo, dì Vương tất nhiên gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, nắng đang độ gay gắt, dù ra ngoài cũng không cảm thấy quá lạnh. Tống Tri Hòa thay một bộ quần áo rồi xuống nhà, gọi xe, cùng dì Vương trở về.
Đến cửa nhà, Tống Tri Hòa thoáng ngẩn người. Mấy tháng rồi cô không về, nhưng vừa nhìn thấy nơi này, vô số ký ức tươi đẹp lại ùa về, như thể những chuyện đã qua mới chỉ là ngày hôm qua.
“Chúng ta vào thôi ạ.” Tống Tri Hòa định thần lại, nói với dì Vương. Mở cửa, không có mùi bụi bặm như trong tưởng tượng.
Mọi ngóc ngách trong nhà đều rất sạch sẽ, đồ đạc vẫn được bày biện y như lúc cô rời đi, như thể họ chưa bao giờ xa cách.
“Cậu chủ cứ cách một khoảng thời gian lại cho người đến dọn dẹp.” Thấy Tống Tri Hòa ngẩn ngơ, dì Vương giải thích.
Tống Tri Hòa “Vâng” một tiếng, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, như có thứ gì đó chặn ngang.
Cô đi thẳng lên tầng hai, vào phòng mình, chọn một ít quần áo trong tủ ra, số còn lại thì dùng túi bọc chống bụi bọc lại, rồi xếp gọn gàng vào tủ.
Cô và dì Vương cùng nhau thu dọn, tốc độ cũng rất nhanh, hơn mười phút sau đã xong xuôi. Cuối cùng, số quần áo quyết định mang đi vừa vặn một vali hành lý.
Tống Tri Hòa nhìn chiếc tủ quần áo đã vơi đi nhiều, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng. Cô cười với dì Vương: “Dì Vương, dì về trước đi ạ, cháu muốn ở lại thêm một lát.”
Dì Vương “Ừ” một tiếng, lòng cũng thấy xót xa, nhưng không vạch trần cô, chỉ nói: “Vậy cháu nhớ về sớm nhé.”
Dì Vương đi rồi, Tống Tri Hòa vào phòng của ba mẹ, ngẩn ngơ nhìn đồ đạc bài trí trước mắt. Không khí khô hanh, lẫn với mùi nặng nề của một căn nhà lâu không có người ở.
Đồ đạc trên giường đều đã được thu dọn. Tống Tri Hòa mở tủ quần áo, bên trong là quần áo được xếp ngay ngắn, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Đó là loại nước hoa mẹ cô hay dùng, mùi hoa linh lan rất tươi mát.
Cô như người thiếu dưỡng khí, hít mạnh một hơi thật sâu, như thể làm vậy có thể giữ lại được mùi hương này.
Tống Tri Hòa lại dạo bước đến phòng làm việc. Phòng làm việc được bảo vệ nghiêm ngặt hơn những nơi khác. Tống Tri Hòa nhập mấy con số vào khóa cửa, cửa mở.
Vì khóa cửa nên nơi này không được ai dọn dẹp, trên bàn, trên giá sách đều đã phủ một lớp bụi mỏng, trong không khí thoang thoảng mùi bụi bặm của một căn phòng lâu ngày không thông gió.
Tống Tri Hòa mở cửa sổ, gió từ bên ngoài lùa vào, mang theo hơi thở tươi mới.
Cô lại xuống lầu lấy dụng cụ vệ sinh, dùng khăn lau nhẹ nhàng lau sạch bụi bám trên giá sách, mặt bàn, rồi dùng cây lau nhà lau lại sàn.
Làm xong những việc đó, cô ngồi xuống chiếc ghế ba cô hay ngồi.
Bên dưới bàn làm việc có vài ngăn kéo, cô lần lượt mở ra, xem xét đồ đạc bên trong, phần lớn đều là tài liệu công việc linh tinh, giờ đã không còn giá trị. Nhưng cô không vứt đi, vẫn xếp lại ngay ngắn vào chỗ cũ.
Kéo đến ngăn cuối cùng, không mở được, ngăn kéo đó đã bị khóa. Có lẽ, ngăn kéo này dùng để cất giữ những tài liệu quan trọng.
Tống Tri Hòa không có ý định tò mò.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng màn hình, là một tin tức đẩy tới. Ban đầu Tống Tri Hòa không để ý, nhưng khi nhìn thấy tiêu đề, cô liền bấm vào xem.
“CHẤN ĐỘNG! Nhân viên nội bộ tập đoàn dược phẩm Viễn Sơn, nghi bị liên quan đến vụ làm giả dược phẩm, tiết lộ: Vụ việc này có liên quan mật thiết đến cố chủ tịch đã qua đời.”
Tay Tống Tri Hòa run lên, chiếc điện thoại rơi xuống sàn, màn hình vỡ tan như mạng nhện.
Cô vội vàng nhặt điện thoại lên, đọc tiếp.
Đơn vị truyền thông đăng tải tin tức này khá nổi tiếng ở Bắc Thành. Nội dung bài viết cơ bản dựa trên thông tin từ người nội bộ, lời lẽ sắc bén, nghiêm khắc phê phán vụ việc lần này, đồng thời ám chỉ việc làm giả này không thoát khỏi liên quan đến Tống Nghĩa Viễn. Sau đó là những phân tích lớp lang, khiến người đọc cảm thấy rất đáng tin.
Khí huyết Tống Tri Hòa dâng trào. Cô biết, ba cô tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Lúc ông còn làm chủ tịch, đã nỗ lực làm việc thế nào, cô đều nhìn thấy hết. Có khi ông về nhà đã là nửa đêm, say khướt. Ông từng nói với cô, ngồi vào vị trí của ông, quan trọng nhất chính là danh dự.
Ông đã làm được, cho nên công ty trong tay ông không ngừng phát triển. Nước mắt, trong khoảnh khắc tuôn rơi.
Tại sao rõ ràng ông đã qua đời, mà vẫn bị người ta bôi nhọ? Khóc xong, Tống Tri Hòa lau khô nước mắt.
Cô biết, khóc lóc không có tác dụng gì, nó chỉ là một cách để giải tỏa cảm xúc. Cô phải nghĩ cách, trả lại sự trong sạch cho ba.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, nắng bên ngoài vẫn còn gay gắt. Nghĩ đến lời dặn của dì Vương, cô đóng cửa phòng làm việc.
Cô một mình lặng lẽ đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện mình quên gọi xe. Nhưng từ đây ra trạm xe buýt rất gần, cô không có hành lý, đi xe buýt cũng rất tiện.
Ra khỏi sân, cô lại ngẩng đầu nhìn căn biệt thự, mái ngói lưu ly màu vàng kim óng ánh dưới nắng mặt trời, chói mắt đến mức cô muốn rơi lệ.
Lúc xoay người, cô mới phát hiện trước cửa nhà đã tụ tập rất đông người.
Họ như thủy triều vây quanh cô, mỗi người đều vác máy quay phim trên vai, tay cầm micro, như những người lính cầm súng ống, còn cô thì đơn độc, đối mặt với cơn bão này.
Tiếng ồn ào bao trùm lấy cô.
“Cô Tống, có thông tin từ nhân viên nội bộ cho rằng cha cô bị nghi ngờ có liên quan đến vụ làm giả dược phẩm, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì?”
“Là con gái của ông ấy, cô có suy nghĩ gì khi nghe tin này?”
“Nghe nói ông Tống Nghĩa Viễn đã qua đời vào tháng sáu năm nay, liệu cái chết của ông ấy có liên quan đến vụ việc lần này không?”
“Người nhà nạn nhân nói thẳng cha cô là tội phạm giết người, là đao phủ, cô có gì muốn nói về điều này không?”
Những lời nói này, như những mũi kiếm sắc bén nhất, đâm vào trái tim đau nhói của cô.
Cô ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nhìn đám đông đen nghịt, đầu óc trống rỗng, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào.
------oOo------