Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 57

 

Nhiệt độ ở Bắc Thành đột ngột giảm mạnh. Lúc Tống Tri Hòa thức dậy, cô nhìn thấy những tinh thể băng đọng trên cửa sổ.

 

Cô đã xem dự báo thời tiết, vài ngày nữa nhiệt độ sẽ xuống dưới không độ, rồi tuyết sẽ rơi.

 

Nam Thành là một thành phố phương Nam, hiếm khi có tuyết, dù có rơi cũng chỉ như những sợi bông thưa thớt, lát sau đã tan biến.

 

Từ khi đến Bắc Thành, Tống Tri Hòa đã thực sự nhìn thấy tuyết rơi rất nhiều lần, có những bông tuyết lớn như lông vũ, rơi vào lòng bàn tay cũng không tan ngay.

 

Cô có chút mong chờ tuyết rơi.

 

Thời tiết lạnh giá, lúc này vừa đúng giờ tan học. Các nam sinh vốn định tranh thủ thời gian sau giờ học ra ngoài chơi bóng cũng chẳng mấy ai đi, mọi người đều co cụm trong phòng học, không muốn ra ngoài hứng gió lạnh.

 

Hơi ấm từ máy sưởi trong phòng học rất đủ, Tống Tri Hòa cảm thấy cơ thể ấm áp, có chút mơ màng buồn ngủ.

 

Tống Cảnh Minh gọi cô một tiếng, Tống Tri Hòa tỉnh táo hơn một chút, nhìn cậu bạn đưa tờ giấy nháp qua, dùng đầu bút chỉ vào một bước giải: “Chỗ này, sai rồi.”

 

Tống Tri Hòa nhìn thoáng qua, chợt hiểu ra: “Chẳng trách tớ cứ tính mãi không đúng, hóa ra là viết sai chỗ này.”

 

Tống Cảnh Minh nhìn vẻ uể oải trên mặt cô, hỏi: “Tối qua không ngủ ngon à?”

 

“Cũng không phải, trời lạnh, ngủ không đủ giấc thôi.”

 

Tống Tri Hòa tự thấy giờ giấc sinh hoạt của mình rất điều độ, mỗi ngày về cơ bản đều đi ngủ đúng giờ, nhưng vào mùa đông giá rét, cô luôn cảm thấy thiếu ngủ, mỗi buổi sáng đều nấn ná trong chăn ấm không muốn dậy.

 

Day dưa vài phút mới chịu rời giường mặc quần áo, vệ sinh cá nhân.

 

Hồi cấp hai, có một lần cô không nghe thấy chuông báo thức kêu, đến khi tỉnh dậy thì đã hơn nửa tiếng sau. Nhìn đồng hồ, cô phi thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ vài ba phút đã vệ sinh xong rồi xuống lầu, bữa sáng cũng không kịp ăn, vẫn là mẹ đưa cô đến trường.

 

Kết quả đến cổng trường, phát hiện cổng trường đóng chặt, lúc này mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, không phải đi học.

 

Nếu có người qua đường đi ngang, sẽ thấy hai mẹ con đứng ở cổng trường cười ngặt nghẽo như hai kẻ ngốc.

 

Để tránh lặp lại chuyện tương tự, Tống Tri Hòa đã cài đặt hai lần chuông báo, để đảm bảo sau này sẽ không có tình trạng đi trễ nữa, nhưng kiểu chuyện dở khóc dở cười như vậy cũng không xảy ra thêm lần nào.

 

Tan học, Hạ Ninh tay cầm một ly nước uống nóng, cùng Tống Tri Hòa một trước một sau đi ra khỏi phòng học.

 

“Bài tập tiếng Anh hôm nay cậu viết chưa?” Hạ Ninh hỏi.

 

Không có ai trả lời, cô bạn lại hỏi một lần nữa, kết quả Tống Tri Hòa vẫn cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Hạ Ninh dùng khuỷu tay huých cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy, nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy à.”

 

Tống Tri Hòa đang thầm tính toán xem nên tặng quà gì cho Mạnh Dục Châu, dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, cô ngơ ngác hỏi Hạ Ninh: “Cậu vừa nói gì thế?”

 

“Tớ hỏi cậu bài tập tiếng Anh viết xong chưa?”

 

Tống Tri Hòa lắc đầu, ở trường cô thường ưu tiên làm bài tập những môn mình yếu trước.

 

“Cậu vừa nghĩ chuyện gì vậy?”

 

Tống Tri Hòa chợt lóe lên một ý nghĩ, thay vì một mình khổ sở suy nghĩ, chi bằng hỏi ý kiến “quân sư giỏi” ngay bên cạnh: “Tớ đang nghĩ xem nên tặng quà gì cho chú út, mấy ngày nữa là sinh nhật chú ấy rồi.”

 

“Chú út của cậu?” Hạ Ninh dùng ngón tay chống cằm, nhớ lại dáng vẻ của người chú út mà cô từng gặp, nói: “Chuyện này còn không đơn giản sao, chú út của cậu không phải hay mặc vest à? Thắt lưng, cà vạt, vest đều được. Nếu chú ấy còn hút thuốc, cậu có thể tặng bật lửa.”

 

Mắt Tống Tri Hòa sáng lên, cảm thấy những gợi ý này của bạn rất hay.

 

Hai người nói chuyện phiếm đã đi tới cổng trường. Tống Tri Hòa không hề bất ngờ khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ven đường.

 

Cô đang định tạm biệt Hạ Ninh thì đột nhiên một người đàn ông lao ra, xông đến trước mặt Tống Tri Hòa, suýt chút nữa làm cả hai giật nảy mình.

 

Đó là một người đàn ông trung niên, trạc tuổi Tống Nghĩa Viễn, trông có chút quen mắt. Tống Tri Hòa chợt nhớ ra ông ta là ai: “Chú Giang.”

 

Tống Tri Hòa sở dĩ do dự một lúc mới nhận ra ông ta là vì ông ta thay đổi khá nhiều.

 

Mái tóc đen vốn dày rậm, giờ đã bạc đi rất nhiều, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, sắc mặt âm trầm, trông già đi trông thấy. Thậm chí quần áo cũng không còn tươm tất như trước.

 

Nếu không phải ngũ quan không thay đổi, Tống Tri Hòa quả thực không thể nào liên hệ ông ta với người chú Giang từng trò chuyện vui vẻ với ba mình.

 

“Tri Hòa, cháu vẫn nhận ra chú sao, chú là bạn của ba cháu đây.” Người đàn ông mừng rỡ, vẻ mặt kích động, đôi mắt vốn trống rỗng bỗng ánh lên chút hy vọng.

 

Nhắc đến bạn bè, Tống Tri Hòa nhớ lại, khi ba cô còn sống, chú Giang thường xuyên rủ ông đi câu cá, thỉnh thoảng cũng đến nhà ăn cơm, nhưng trong tang lễ của ba cô, ông ta thậm chí không hề xuất hiện một lần.

 

Tống Tri Hòa lùi lại một bước, có chút cảnh giác nhìn ông ta: “Chú tìm cháu có chuyện gì không?”

 

Nghe đến đây, ngũ quan người đàn ông nhăn nhúm lại, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Tri Hòa, chú hết cách rồi mới phải đến cầu xin cháu. Mấy

 

ngày nay chú ăn không ngon ngủ không yên, chỉ có thể đến tìm cháu thôi.”

 

“Cháu cũng xem tin tức rồi phải không, chuyện đó không liên quan đến chú, vụ thuốc giả không phải do chú làm. Nể tình chú là bạn của ba cháu, cháu giúp chú một lần đi, chú không muốn vào đó chịu khổ đâu.”

 

Tống Tri Hòa từ trong lời nói của ông ta nghe ra được, những tin tức về công ty gần đây có liên quan đến ông ta.

 

Sắc mặt cô lạnh xuống: “Xin lỗi chú, cháu không thể quyết định bất cứ điều gì.”

 

Người đàn ông thấy thái độ từ chối của cô, cảm xúc lại kích động, tiến lên vài bước, định nắm lấy cổ tay cô.

 

Hạ Ninh quát lớn: “Ông mà còn động tay động chân nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”

 

Lời này quả nhiên có tác dụng, sắc mặt người đàn ông trở nên xám xịt, dáng vẻ trở nên khúm núm, hèn mọn.

 

Ông ta khẩn khoản cầu xin Tống Tri Hòa: “Cháu có cách mà, cháu đi cầu xin Mạnh Dục Châu ấy, cầu xin cậu ta. Cậu ta không phải là chú út của cháu sao? Cậu ta có thể giúp chú. Chú xin cháu đấy, nếu chú mà vào đó thì vợ con chú biết làm thế nào?”

 

“Thật xin lỗi, cháu không giúp được chú. Nếu chú vô tội, pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho chú.” Tống Tri Hòa thờ ơ.

 

Nếu ông ta muốn dùng quy tắc ngầm để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, vậy thì những bệnh nhân bị hại vì chuyện này, ai sẽ trả lại công bằng cho họ đây?

 

“Coi như chú cầu xin cháu, được không, chỉ lần này thôi.” Người đàn ông khóc lóc thảm thiết. “Đúng là chú sai rồi, chú không nên như vậy, chỉ vì chút lợi nhỏ mà… Chú sám hối rồi, cho chú một cơ hội làm lại cuộc đời đi…”

 

Trong lòng Tống Tri Hòa không một chút xao động, lạnh lùng thờ ơ trước lời sám hối muộn màng này. Có những việc một khi đã phạm phải, tuyệt đối không có khả năng chuộc tội.

 

“Trên đời này không có thuốc hối hận đâu.” Cô nói.

 

Thấy ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía họ ngày càng nhiều, cô quay người đi về phía chiếc xe đang lặng lẽ chờ đợi, mở cửa xe.

 

Người đàn ông nhìn bóng dáng cô ngày một xa dần, cô lên xe. Khi nhìn thấy dãy biển số xe quen thuộc, ông ta không còn dũng khí lại gần, chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến trong mắt.

 

Ông ta mặc kệ ánh mắt của người khác, lòng nguội lạnh như tro tàn, quỳ sụp xuống đất, ngửa mặt khóc rống, vì hành vi phạm tội tày trời của mình, vì ngày mai u ám không chút ánh sáng.

 

Tống Tri Hòa lên xe, mới phát hiện Mạnh Dục Châu cũng đang ngồi bên trong.

 

Trong tay anh kẹp một điếu thuốc đã tắt, cửa sổ xe hé mở một khe nhỏ, làm tan đi mùi khói.

 

Tống Tri Hòa cũng không ngửi thấy mùi gì khó chịu, chỉ có một chút hương bạc hà thanh mát lạnh lẽo.

 

Cô lúc này mới nhận ra anh ngồi ở vị trí sát cửa sổ, có thể thu toàn bộ sự việc vào trong mắt.

 

“Chuyện giải quyết xong rồi sao?” Người đàn ông ném điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn, nghiêng đầu hỏi cô.

 

“Xong rồi ạ.” Tống Tri Hòa đáp.

 

Anh không hỏi cô sự tình diễn biến ra sao, cô cũng không hỏi anh tại sao không xuống xe.

 

Cô biết, đây là anh đang cho cô không gian để trưởng thành, có một số việc, chỉ có thể tự mình giải quyết.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment