Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 85

Tống Tri Hòa hít một hơi thật sâu, tay run run lần đến cổ áo anh, tiếp tục cởi từng chiếc cúc.

 

Cô không dám dùng sức, động tác vô cùng cẩn trọng.

 

Mạnh Dục Châu lặng lẽ quan sát cô. Đôi mắt cô tựa như ngấn nước, không hề chớp, những ngón tay trắng nõn cũng run rẩy theo. Cứ mỗi lần cởi được một chiếc cúc, cô lại khựng lại một chút rồi mới tiếp tục.

 

Vò/m ng/ực cường tráng của anh dần dần hiện ra trước mắt. Lòng bàn tay Tống Tri Hòa khẽ chạm vào làn da nóng rẫy của anh, ngón tay cô run lên bần bật. Anh đang sốt cao, mồ hôi túa ra ướt đẫm.

 

Khi chiếc áo được cởi bỏ hoàn toàn, cô bàng hoàng phát hiện miệng vết thương đã dính chặt vào lớp vải. Không dám manh động, cô chỉ biết ngước nhìn Mạnh Dục Châu bằng ánh mắt bất lực.

 

“Cứ giật mạnh ra đi,” Mạnh Dục Châu bình thản nói.

 

Tống Tri Hòa vội lắc đầu. Nếu cứ thế mà giật, da thịt sẽ bị xé toạc theo, vết thương chắc chắn sẽ đau đến không tưởng.

 

“Chú út, chú sẽ đau lắm… Có cách nào khác không…”

 

Mạnh Dục Châu nhìn gương mặt tội nghiệp, đáng thương của Tống Tri Hòa, biết cô không dám xuống tay, anh nói: “Nhắm mắt lại đi.”

 

Tống Tri Hòa không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt lại.

 

Cô cảm nhận được bàn tay nóng rẫy của anh nhẹ nhàng vu/ốt v/e gò má cô. Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng vải bị xé toạc, theo sau đó là tiếng rên khẽ cố nén của anh, ẩn chứa nỗi đau đớn vô hạn.

 

Cô vội mở bừng mắt, chỉ kịp nhìn thấy một mảnh vải khẽ rơi xuống từ tay Mạnh Dục Châu.

 

Nửa thân trên tr/ần tr/ụi của anh hoàn toàn lộ ra trước mắt cô. Anh có thói quen tập gym, từng thớ cơ bắp đều săn chắc, đường nét hoàn hảo.

 

Nhưng Tống Tri Hòa nào còn tâm trí để ý đến những điều đó. Ánh mắt cô dán chặt vào vết thương đang không ngừng rỉ máu.

 

Phía dưới bả vai anh là một vết chém dài đến mười centimet, đỏ lòm, da thịt lật ra ngoài, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Vết dao rất sâu, máu tươi vẫn đang cuồn cuộn trào ra.

 

Vì đau đớn, lồ/ng ng/ực Mạnh Dục Châu phập phồng không ngừng.

 

Nhìn vết thương ấy, nước mắt Tống Tri Hòa không kiềm được mà lã chã rơi xuống.

 

Cô không muốn khóc, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế bật ra, đến bờ vai cũng run lên bần bật.

 

Mạnh Dục Châu nhìn những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má cô, nhìn vẻ mặt đáng thương ấy, trái tim anh chợt nhói lên.

 

Sớm biết vậy, anh đã không để cô nhìn thấy vết thương. “Đừng khóc nữa, em khóc nữa máu sẽ không cầm được đâu.” Tống Tri Hòa cố gắng ngừng khóc, nhưng vẫn còn sụt sịt. “Trong cốp xe có một hộp thuốc, em đi lấy lại đây.”

Tống Tri Hòa vội xuống xe lấy hộp thuốc, tìm trong đó thuốc cầm máu. Mạnh Dục Châu không để cô bôi thuốc, anh tự mình rắc thẳng bột thuốc lên miệng vết thương.

 

Gương mặt anh căng cứng, nhưng không hề phát ra một tiếng động nào.

 

Rất nhanh sau đó, Tống Tri Hòa nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe. Người đến ăn mặc khá tùy tiện, là một người đàn ông có diện mạo điển hình của người Hoa, mày rậm mắt sâu.

 

Anh ta mở cửa xe, liền bắt gặp Tống Tri Hòa với đôi mắt đỏ hoe. “Chà, đây là xót đến khóc luôn à,” anh ta trêu chọc.

Mạnh Dục Châu liếc nhìn anh ta, nói: “Tri Tri, Ra ghế sau ngồi đi.”

 

Tống Tri Hòa xuống xe, ngồi vào ghế sau. Người đàn ông kia ngồi vào ghế lái phụ, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Xử lý vết thương ở đây luôn sao?”

 

Mạnh Dục Châu gật đầu. Người đàn ông liền mở hộp thuốc mang theo.

 

Vừa xử lý vết thương, anh ta vừa nói: “Yên tâm đi, chút vết thương này không chết được đâu. Bảo tôi đến đây đúng là chuyện bé xé ra to.”

 

Dù anh ta nói chuyện mà không nhìn ai, nhưng Tống Tri Hòa biết anh ta đang nói với mình.

 

Người đàn ông tuy miệng nói không ngừng nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc, anh ta đã băng bó xong vết thương, rồi dặn dò: “Thời gian này vết thương không được dính nước, không được ăn đồ cay nóng kí/ch th/ích, không được uống rượu.”

 

Mạnh Dục Châu có chút mất kiên nhẫn: “Tôi biết rồi.”

 

Người đàn ông quay đầu lại nói với Tống Tri Hòa: “Nửa đêm cậu ấy có thể sẽ sốt, tốt nhất nên có người trông chừng.”

 

Sau đó anh ta lại dặn dò thêm một vài điều nữa. Tống Tri Hòa nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhớ rồi ạ.”

“Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tôi đưa cậu vào trong nhé,” người đàn ông nói.

 

“Không cần.”

 

“Tri Tri, lên lầu lấy một bộ quần áo,” Mạnh Dục Châu quay sang nói với Tống Tri Hòa.

 

Tống Tri Hòa lập tức xuống xe, đi về phía cửa phòng.

 

“Chuyện lần này, cậu có manh mối gì chưa?” người đàn ông hỏi.

 

Mạnh Dục Châu gật đầu, gương mặt tái nhợt càng làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm của anh. Tuyết càng lúc càng rơi dày, đủ để che lấp đi rất nhiều dấu vết. “Là ai?”

 

Khóe môi Mạnh Dục Châu nhếch lên một nụ cười lạnh: “Kẻ thù.”

 

Người đàn ông chờ đợi câu trả lời tiếp theo, nhưng Mạnh Dục Châu không nói gì thêm, nhìn chiếc xe rồi nói: “Chiếc xe này, phiền cậu xử lý giúp tôi.”

 

Lúc Tống Tri Hòa quay lại, Mạnh Dục Châu đang một mình đứng giữa trời tuyết lạnh giá. Bác sĩ đã rời đi, chiếc xe kia cũng biến mất không một dấu vết.

 

Nhìn thấy Tống Tri Hòa chạy lon ton tới, anh khoác chiếc áo choàng lên người, nói: “Đi thôi.”

 

Trở về phòng ngủ, Tống Tri Hòa không dám ngủ. Cô bưng một ly nước ấm, đưa thuốc hạ sốt cho Mạnh Dục Châu uống.

 

Mạnh Dục Châu mất máu quá nhiều, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Tống Tri Hòa ngồi trên sofa, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh trong lúc ngủ.

 

Mạnh Dục Châu chỉ lau qua người, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Có lẽ vì khó chịu, sắc mặt anh trong lúc ngủ cũng không tốt, mày khẽ nhíu lại, dường như ngủ không được yên ổn.

 

Tống Tri Hòa tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ đầu giường, tiện cho cô chăm sóc anh vào ban đêm.

 

Trước khi ngủ, anh đã cố ý dặn dò, chuyện hôm nay không được để người khác biết, Tống Tri Hòa gật đầu đồng ý.

 

Những chuyện xảy ra hôm nay khiến trong lòng cô dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, nỗi sợ hãi này khiến cô bất an.

 

Cô không biết rốt cuộc Mạnh Dục Châu đã xảy ra chuyện gì mà lại nửa đêm mang thương tích trở về như vậy.

 

Nửa đêm, Mạnh Dục Châu quả nhiên sốt cao. Tống Tri Hòa sờ trán anh, thấy nóng bỏng rẫy.

 

Cô lập tức lấy khăn ướt, đắp lên trán anh, sau đó lại dùng khăn ướt lau khắp người anh, cố gắng dùng cách này để giúp anh hạ nhiệt.

 

Lặp đi lặp lại vài lần, nhiệt độ cơ thể anh cuối cùng cũng hạ xuống.

 

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, đầu óc Tống Tri Hòa không chống cự nổi cơn buồn ngủ, cô gục xuống sofa thiếp đi.

 

Khi Mạnh Dục Châu tỉnh lại, tuyết đã tạnh, ánh nắng ban mai chói chang ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua, rọi vào phòng.

 

Trên sofa, một cô gái đang cuộn tròn người ngủ. Chỗ nằm quá chật hẹp khiến đôi chân cô không thể duỗi thẳng. Ánh nắng sớm mai chiếu lên gương mặt vẫn còn say ngủ của cô, tựa như sứ trắng lấp lánh.

 

Mái tóc đen nhánh của cô cũng trở nên hơi hoe vàng, óng ánh dưới nắng.

 

Cổ họng khô rát như muốn bốc khói, anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cốc nước, uống một hơi cạn sạch.

 

Xuống giường, anh kéo rèm cửa lại, rồi vào phòng tắm rửa mặt.

 

Tống Tri Hòa tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng động. Cô không dám ngủ quá say, tối qua cô gặp ác mộng, khiến cô ngủ không được ngon giấc.

 

Khi mở mắt ra, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Mạnh Dục Châu bước ra.

 

Anh còn trẻ, sức khỏe tốt, sắc mặt đã không còn tái nhợt như tối qua, thậm chí còn có chút hồng hào, trông không giống người đang bị bệnh.

 

Nhìn thấy Tống Tri Hòa ngáp một cái, Mạnh Dục Châu nói: “Về phòng ngủ đi, bên mẹ tôi để tôi lo.”

 

Tống Tri Hòa gật đầu, hỏi: “Chú út, chú cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?”

 

Mạnh Dục Châu đáp: “Đỡ nhiều rồi.”

 

Tống Tri Hòa trở về phòng, nằm xuống chiếc nệm mềm mại, cảm thấy một sự thoải mái khó tả, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

 

Cô ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy.

 

Khi xuống lầu, cả Tần Viện và Mạnh Dục Châu đều không có ở nhà. Thấy Tống Tri Hòa xuống, người giúp việc mang bữa trưa ra.

 

Đến gần chạng vạng, Tần Viện mới trở về, gương mặt tươi cười rạng rỡ. Bạn của bà tối qua đã bay sang Anh, hôm nay đã cùng bà đi dạo cả ngày. Tuy có chút mệt nhưng bà vẫn rất vui.

 

Một lát sau, Mạnh Dục Châu cũng trở về.

 

Đêm đã khuya, Tống Tri Hòa xách theo một hộp thuốc, gõ cửa phòng Mạnh Dục Châu, chuẩn bị thay thuốc cho anh.

 

Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông mặc áo ngủ để lộ phần ngực, trên người vẫn còn vương chút hơi nước. Tống Tri Hòa nhíu mày, nhìn anh: “Chú út, vết thương không được dính nước đâu.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment