Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu

Chương 94

Dọc đường đi, Mạnh Dục Châu vẫn luôn suy nghĩ tại sao Tống Tri Hòa lại muốn lừa anh bỏ nhà ra đi.

 

Anh đã nghĩ đến vô số khả năng, cuối cùng chỉ rút ra được một kết luận: Tống Tri Hòa muốn rời xa anh.

 

Cô không hài lòng với sự sắp đặt của anh về nguyện vọng đại học, cho nên đã bỏ nhà đi.

 

Từ công ty đến ga tàu cao tốc khoảng gần hai mươi cây số, anh phóng xe như bay, vượt qua mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng đến nơi, nghĩ rằng chỉ cần bắt được cô là có thể biết được đáp án.

 

Với tính cách ngại phiền phức của Tống Tri Hòa, cô chắc chắn sẽ chọn nhà ga gần nhà nhất, chỉ cần cô chưa rời đi, anh nhất định có thể tìm được cô.

 

Anh rất nhanh đã nhìn thấy cô, niềm vui trong lòng còn chưa kịp dâng lên, đã thấy cô gái nhỏ của mình mặc một chiếc áo rộng thùng thình rõ ràng không phải của mình, đang ôm một nam sinh khác.

 

Gương mặt đó anh đã từng gặp, rất nhiều lần, cậu ta đều đi cùng Tống Tri Hòa.

 

Tống Tri Hòa muốn bỏ trốn cùng người khác, ý nghĩ điên cuồng này bật ra trong đầu anh.

 

——-

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Dục Châu, Tống Tri Hòa hiểu kế hoạch của mình đã thất bại. Trái tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồ/ng ng/ực, nhưng rất nhanh đã chấp nhận hiện thực này.

 

Mạnh Dục Châu không nói một lời nào, lôi cô vào xe, không hề hé răng nửa lời. Áp suất quanh người anh rất thấp, khiến người ta sợ hãi.

 

Tống Tri Hòa, kẻ chạy trốn thất bại, cũng không nói gì.

 

Cô gái nhỏ gần như co rúm người lại trên ghế, dáng vẻ cụp mi cúi đầu khiến lửa giận trong lòng anh bùng lên. Anh liếc nhìn bộ quần áo trên người cô, lửa giận càng lớn hơn, buông ra hai chữ: “Cởi ra.”

 

Tống Tri Hòa không phản bác, cởi áo khoác ra.

 

Dọc đường đi, hai người không hề có bất kỳ giao tiếp nào. Nhưng Tống Tri Hòa hiểu, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

 

Chiếc xe vẫn chạy về phía trước, Tống Tri Hòa để ý thấy, đây là hướng về nhà.

 

Khi xe dừng lại trong sân, tim cô khẽ thắt lại.

 

Mạnh Dục Châu không thèm nhìn cô một cái, lập tức xuống xe. Tống Tri Hòa tháo dây an toàn, im lặng đi theo sau anh.

Bước chân anh rất dài.

 

Cô theo sau, rất nhanh đã bị tụt lại vài bước.

 

Dì Vương không có nhà, cả căn nhà im phăng phắc, phòng khách càng trống trải đến đáng sợ. Tống Tri Hòa cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội của mình.

 

Cô vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng cửa “Rầm” một tiếng, đóng sập lại ngay trước mắt.

 

Tiếng động bất ngờ, như một điềm báo nào đó, khiến cả người cô run lên.

 

Nội tâm còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã thấy Mạnh Dục Châu đứng cách cô vài mét, đôi mắt âm trầm, giữa hai hàng lông mày tỏa ra một sự u ám.

 

Anh vốn đã cao lớn, khi sa sầm mặt lại càng thêm áp bức, điều này khiến Tống Tri Hòa đột nhiên nhớ lại lần *****ên gặp anh, sau khi rút bỏ vẻ dịu dàng, chỉ còn lại sự lạnh lùng, nham hiểm.

 

“Tại sao lại bỏ đi?”

 

Tống Tri Hòa nghe thấy anh nói, môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

 

Cô không muốn nói ra, cô nghĩ ít nhất sau này vẫn còn cơ hội rời đi.

 

Mạnh Dục Châu không đợi cô trả lời, cười khẩy một tiếng, tiếng cười ấy như chứa đựng băng giá, tiếp tục nói:

 

“Tri Hòa, tôi không ngờ em gan đến vậy, trộm sửa nguyện vọng, rồi bỏ nhà ra đi. Nếu không có người nói cho tôi, tôi vẫn còn bị em lừa, em định đi luôn, không bao giờ trở lại nữa sao?”

 

Tống Tri Hòa vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Mạnh Dục Châu lại biết rồi.

 

Cô cứ nghĩ chuyện này làm rất kín kẽ, đợi đến khi anh phát hiện ra, cô đã lén lút rời đi, không ngờ anh lại chặn được cô ngay tại nhà ga.

 

Khóe miệng Mạnh Dục Châu nhếch lên một tia cười, nhưng đôi mắt lại không hề có chút ý cười nào: “Sao, em cho rằng bản thân làm rất kín đáo, không ai có thể phát hiện ra sao?”

 

“Em có nghĩ đến sau này đến một nơi xa lạ, sẽ khó khăn đến mức nào không, một cô bé như em… À, quên mất, bên cạnh còn có một cậu bạn trai nhỏ, định cùng cậu ta bỏ đi sao?”

 

Nói đến đây, lửa giận trong lòng anh càng bùng lên, giọng nói lại trầm xuống vài phần, “Định cùng cậu ta trốn đi đâu, em cho rằng cậu ta có thể bảo vệ được em sao?”

 

Cho dù là chân trời góc biển, anh cũng sẽ lôi cô về.

 

“Không liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy chỉ đến tiễn cháu thôi, hoàn toàn không biết gì cả.” Lòng Tống Tri Hòa bất an, giọng nói không khỏi có chút kích động. Tống Cảnh Minh vô tội, cô không muốn liên lụy đến cậu ấy.

 

Lời nói lọt vào tai Mạnh Dục Châu, lại mang một ý vị khác.

 

Vừa rồi còn không hé răng nửa lời, nhắc đến bạn trai nhỏ của cô, cô liền bắt đầu biện giải. Lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh thấp giọng nói: “Em nghĩ tôi sẽ tin sao?”

 

Anh bước về phía Tống Tri Hòa, từng bước đến gần, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh, giống như một chiếc búa tạ đè nặng lên người Tống Tri Hòa, khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

 

Anh dường như đã lột bỏ chiếc mặt nạ ôn hòa thường ngày, trông càng thêm lạnh lùng, vô tình. Lòng Tống Tri Hòa run rẩy, không chịu nổi ánh nhìn gần gũi như vậy của anh, từng bước một lùi về phía sau.

 

Lùi lại vài bước, phát hiện sau lưng đã dựa vào tường, không còn đường lui. Cơ thể vì hơi đổ mồ hôi, đã làm ướt đẫm quần áo sau lưng.

 

Thấy khoảng cách ngày càng gần, hơi thở của Tống Tri Hòa càng thêm nặng nề.

 

Mạnh Dục Châu lại dừng lại ở khoảng cách hai mét.

 

“Hai đứa tiến triển đến bước nào rồi, ôm, hôn môi…” Anh dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn cô, khiến gương mặt người ta nóng bừng, trầm giọng nói: “Cậu ta không hợp với em, chia tay đi.”

 

Một câu nói nhẹ như không, đã quyết định thay cô.

 

Tim Tống Tri Hòa như một nồi dầu, nhìn bề ngoài thì bình lặng, nhưng bên trong lại có một nhiệt độ nóng rực.

 

Câu nói đó của anh như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, cảm xúc của cô thoáng chốc sôi trào, sắc mặt khó nén vẻ kích động: “Cháu đã là người trưởng thành rồi, có quyền tự mình quyết định, xin chú út đừng can thiệp vào chuyện của cháu. Hơn nữa, Tống Cảnh Minh là người rất tốt, không tệ như chú nói đâu.”

 

Cô không hiểu tại sao Mạnh Dục Châu chỉ dựa vào vài lần gặp mặt đã phán xét người khác, càng không thể hiểu nổi thái độ tự ý quyết định này, dường như trong mắt anh, những chuyện này của cô đều là trò trẻ con, giống như đang chơi đồ hàng vậy.

 

Hoặc có lẽ, chính vì trong lòng anh có những tình cảm không tên với cô, cho nên mới sinh ra ác cảm với những người khác giới bên cạnh cô, điều này không công bằng.

 

Mạnh Dục Châu nghe xong, lòng vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng đến nửa câu sau, anh cười lạnh trong lòng, tốt, rất tốt, Tống Tri Hòa vì một người đàn ông khác mà tranh cãi với anh.

 

Loại đàn ông không màng đến an nguy của cô, có gì đáng để lưu luyến?

 

Mạnh Dục Châu nhìn vẻ mặt kích động của cô, mày nhíu lại, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói: “Tôi nói lần cuối, chia tay cậu ta đi.”

 

Tống Tri Hòa nhìn Mạnh Dục Châu, bỗng nhiên cảm thấy anh thật xa lạ, sau khi xé bỏ lớp ngụy trang, anh lộ ra bộ mặt tàn nhẫn nhất.

 

Cô bỗng nhiên cũng không muốn giả vờ nữa, cơn tức giận len lỏi khắp nơi, nhưng lại không tìm được lối thoát, đầu óc không suy nghĩ, chất vấn: “Chia tay cậu ấy, rồi ở bên chú sao?” Giọng cô không giấu nổi vẻ mỉa mai, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng lớp giấy mỏng manh, phơi bày những ý nghĩ sâu thẳm nhất, thú tính nhất, đáng khinh nhất ẩn sau lớp vỏ bọc quân tử lịch lãm của anh.

 

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment