Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 61

Editor: Tây An

Dương Địch, cố đô ngàn năm, nơi tụ tập của danh gia vọng tộc Dĩnh Xuyên.

Giờ đã gần đến hoàng hôn, trên con đường ngoài thành, người đi đường vẫn không ít, lại đi đứng rất trật tự. Thi thoảng trông thấy xe bò của người ta đi trong thành dưới sự vây quanh của tòng nhân, khoan thai ổn định, những hình hoa văn trên thân xe rực rỡ.

Xe ngựa đi về phía trước, Cố Quân khẽ ngẩng đầu, gạch đá trên tường thành dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng xám xanh, nhìn một cái là biết ngay kiên cố.

Trong nhà Diêu thị sớm có chưởng sự dẫn gia nhân đứng ở cửa thành chờ đón, nhìn thấy Triệu Ngũ dẫn đường, vội lên trước hành lễ đón.

Xa giá theo chân mọi người chậm rãi lái vào trong thành, chỉ thấy người đi đường như thoi đưa, đường thẳng tắp nghiêm cẩn, hai bên là nhà cửa sắp xếp có thứ tự, cổ kính mà không mất sự giàu có.

Xe ngựa hướng lộc cộc về phía trước, xuyên qua đường cái, chạy mãi đến thành bắc. Chỉ thấy trước mặt, đại trạch Diêu thị có thụy thú ngồi xổm sừng sững, khí thế phi phàm. Vừa hay đến thọ đản của tổ mẫu Tiêu thị của Phức Chi, trước phủ kết hoa, sớm đã có không ít gia nhân các nhà đến chơi chỉnh trang đứng trước cửa chờ đón. Tuy là sáng sớm, lại có không ít tân khách trong tộc nơi khác đến mang theo quà cáp đến bái, khung cảnh vẻ vui mừng.

Cố Quân nhìn đại trạch, năm ngoái, hắn cầm bạch ngọc trụy Phức Chi cho để qua nơi này, một lòng cứu Cố Tiển, chỉ đi tìm một mình Triệu Ngũ, không nhìn kỹ tòa phủ đệ này. Bây giờ đến đây, nhìn vọng tộc nặng mái hiên nhà này, dù không trang trí hoa lệ hào quý như giống kinh thành, lại cũng có một khí chất trầm ổn của thế gia nhiều đời.

Thích thị đi đến trước xe Phức Chi, dẫn nàng xuống xe. Gia nhân đã vào trong phủ thông báo, sau đó, một cặp vợ chồng dẫn gia nhân bước thong thả xuất hiện, Phức Chi trông lại, chính là chú hai Diêu Bồi cùng vợ là Liễu thị.

Diêu Lăng không có con trai, sau khi ông mất, địa vị đích trưởng của Diêu thị đương nhiên là truyền cho Diêu Bồi xếp hàng thứ hai. Ông là người trung thực, không tài hoa trác tuyệt giống Diêu Lăng, không làm quan thuận lợi như Diêu Chinh, cũng không thanh đạm tùy tính giống Diêu Kiền, chỉ an an ổn ổn ở lại nhà, chưởng quản gia nghiệp.

“Đó là chú hai.” Phức Chi nói với Cố Quân.

Thần sắc Cố Quân nghiêm nghị, cùng Phức Chi đi qua, cúi đầu với Diêu Bồi: “Vãn bối chào chú ạ.”

Diêu Bồi cùng Liễu thị mỉm cười trả lễ.

“Vợ chồng hiền chất đường xa mà đến, đi đường vất vả rồi.” Diêu Bồi nhìn Cố Quân, lại nhìn về Phức Chi, hòa ái nói.

Phức Chi hành lễ: “Cảm ơn chú đã quan tâm, không dám nói vất vả ạ.”

Chủ khách đều vui vẻ, Diêu Bồi lệnh chưởng sự xếp hành lý cùng tòng nhân, cùng Liễu thị dẫn vợ chồng Cố Quân đi vào.

Trong nhà đã phi thường náo nhiệt.

Gia tộc Diêu thị, vô luận lớn nhỏ, đều dẫn theo gia quyến đến đây chúc thọ Tiêu thị, trong ngôi đình to lớn, án tịch bày đầy, tân khách ngồi nhiều như mây, tiếng nói cười vang vọng.

Vợ chồng Diêu Bồi dẫn hai người đi vào, tiếng trong đình chợt thấp lại. Chúng tân khách nhìn Cố Quân cùng Phức Chi, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kì, không thiếu phụ nhận nhìn họ, đưa tai nói nhỏ.

Phức Chi biết đến đây sẽ bị chú ý, chỉ lơ đễnh. Chỉ cúi lông mày nhìn tim, chậm rãi theo đi về Cố Quân.

Bên trên tiền sảnh, ánh đèn đã đốt, xán lạn như sao trời.

Quý phụ trong tộc ngồi một chỗ, cười nói liên tục. Tiêu thị mặc cát phục, ngồi ngay ngắn bên trên, đang nói chuyện cùng một lão phụ đến đây chúc thọ. Mái tóc bạc của bà được vấn lên cẩn thận, bàng ngọc làm trang sức, dưới ánh nến, tinh thần toả sáng nổi bật.

“Bẩm mẫu thân, ” Diêu Bồi lên sảnh, cung kính nói: “Vợ chồng Vũ Uy hầu đã tới ạ.”

Tiêu thị dừng lại cuộc nói, đám người trên công đường cũng yên tĩnh lại, đều nhìn lại sau lưng vợ chồng Diêu Bồi.

Trong ánh nến tỏa sáng, Phức Chi và Cố Quân đi lên, cùng nhau chắp tay bái Tiêu thị: “Bái kiến tổ mẫu.”

Mặt Tiêu thị lộ ra ý cười, bảo họ đứng dậy.

“Đây chính là Vũ Uy hầu à?” Ánh mắt bà rơi trên người Cố Quân.

Cố Quân làm lễ: “Quân bái kiến tôn trưởng.”

Ánh mắt Tiêu thị tinh tế dò xét hắn một phen, mỉm cười không nói, song lại nhìn về phía Phức Chi, hiền hậu vươn tay ra.

Phức Chi tiến lên, Tiêu thị kéo tay nàng, nhìn nàng một lúc, mắt bỗng nhiên đo đỏ: “Lại làm khó cháu gái của ta rồi.”

Mấy người phụ nữ bên cạnh thấy thế, hai mặt nhìn nhau. Một người là bà cô của Phức Chi, vội đi tới, cười khuyên nhủ: “Thái phu nhân sao lại thế? Lúc vui vẻ, Phức Chi cũng tới, hôm nay không phải Thái phu nhân cứ nhắc tới mãi đó thôi?”

Tiêu thị nghe vậy, nâng tay áo lau lau nước mắt, ý cười trở lại: “Là lão phụ hồ đồ.” Đoạn, lại không buông Phức Chi ra, bảo cho nàng ngồi trên sập của mình.

Cố Quân thấy tình hình như vậy, tiến lên một bước, vái chào Tiêu thị: “Đời này của Quân, duy chỉ có Phức Chi, tất sẽ không bạc đãi.”

Bên tai chợt nóng lên, Phức Chi nghe hắn nói như vậy trước mặt mọi người, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng như được đút lấy thứ gì đó, rất ấm áp.

Tiêu thị mỉm cười, chậm rãi nói: “Đã thế, làm phiền quân hầu rồi.”

Đám người trên công đường nhìn về phía Phức Chi và Cố Quân, ánh mắt hỗn tạp, đều mang lòng riêng, ánh mắt lại nhìn họ chằm chằm.

Chỉ thấy Phức Chi búi tóc kiểu phụ nhân, một cây trâm đồi mồi hình phượng cài đoan chính bên trên búi tóc, làm khuôn mặt càng thêm dịu dàng nổi bật.

Trận chiến năm ngoái, thanh danh Cố Quân truyền khắp thiên hạ. Mọi người đều cho là hẳn hắn sẽ là kẻ vũ phu lỗ m ãng, bây giờ trông, chỉ thấy hắn mặc tâm y, áo quan chỉnh tề, cử chỉ lễ phép, trong hiên ngang lại có sự cao quý tuấn nhã, đoan chính anh tuấn lại vẫn hơn được được đám công tử thế gia bản địa đến mấy phần.

“Thật sự là hiếm lắm mới có một đôi người ngọc thế đấy.” bà cô cười nói với Tiêu thị.

Tiêu thị nhìn họ, ý cười thật sâu.

Màn đêm buông xuống, tiệc chúc thọ dần tan, Cố Quân ở lại công đường xã giao cùng tộc nhân Diêu thị, Phức Chi thì hầu tổ mẫu chậm rãi bước thong thả về phòng.

“Vũ Uy hầu không tệ, có thể thấy cậu ấy thật tâm vì con.” Tiêu thị bỗng nhiên nói.

Mặc dù lời này nói với không ít người, mặt Phức Chi vẫn ửng hồng, cười cười.

Tiêu thị nhìn nàng một cái, thở dài, nói: “Phức Chi, lời sầu não, tổ mẫu không muốn nhiều lời, con tìm được kết cục tốt, ta và chú Tư con tương lai đi gặp phụ thân con, cũng an tâm.”

Trong lòng Phức Chi cũng có cảm xúc, nàng mím mím môi, một lát sau, dịu dàng nói: “Đa tạ tổ mẫu đã bảo vệ.”

Tiêu thị mỉm cười, bỗng nhiên lại nói “Không lâu nữa A Yên sẽ nhập cung, con có biết không?”

Phức Chi gật đầu: “Biết ạ.”

“Đó là vận mệnh của nó.” Tiêu thị thản nhiên nói, đoạn, lại nhìn về phía Phức Chi, mỉm cười: “Tương lai của Phức Chi cũng có người rồi.”

Con đường lớn kéo dài về hướng tây, ra khỏi Dĩnh Xuyên, mấy ngày sau, sơn phong hiểm trở của ải Trường Bình phía đông kinh kỳ đã có thể trông thấy.

Buổi sáng hai hôm sau tiệc chúc thọ của Tiêu thị, Cố Quân cùng Phức Chi bái biệt trưởng bối Diêu thị, lên đường về kinh. Tiêu thị không thể hiện gì, chỉ án lệ trước miếu nhà răn dạy Phức Chi đạo làm vợ, lại căn dặn Cố Quân ngắn gọn vài câu. Diêu Bồi thì thong thả, nhắc gia nhân đưa rất nhiều gấm lụa, bổ xung lễ nghi lúc trước không làm.

Đi cả một ngày, Cố Quân thấy mặt trời đã lặn về tây, liền lái xe ngựa vào dịch quán, nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục đi đường.

Ban đêm, gió nhẹ trong sơn dã và mùi khói lửa trong dịch quán bay vào từ cửa sổ, mát lành thoải mái.

Cố Quân đi vào phòng, Phức Chi chải đầu trước gương.

“Dàn xếp qua rồi ạ?” Nàng nhìn thấy Cố Quân trong gương, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.” Cố Quân nói, đến trước giá cởi áo: “A Tứ không muốn ở cùng Dư Khánh, bị ta dạy cho một trận.”

Phức Chi mỉm cười. A Tứ dù ham chơi, cũng coi như là phân rõ phải trái, nếu nói có cái thói xấu gì lớn, thì là tham ngủ. Vì thế, Cố Quân để cậu ở cùng Dư Khánh, hai người tuổi tác chênh ra chỉ mấy tuổi, Dư Khánh lại người biết trị người.

Sau một lát, Phức Chi lại nhìn, chỉ thấy Cố Quân ngồi xuống bên giường.

Phức Chi cất lược bí, khép gương lại, đứng dậy đi đến bên giường.

Cố Quân lẳng lặng nhìn nàng, quần áo trong mặc trên người, cổ áo trắng nõn mở lỏng loẹt, thấp thoáng lộ ra bờ ngực tráng kiện. Hắn vươn tay, Phức Chi bị hắn kéo, ngồi trên gối.

Nhiệt độ cơ thể chạm nhau, hai người nhìn nhau, đều không nói gì.

Một vòng đỏ hồng lan khắp một bên gò má Phức Chi, trong ánh đèn mờ mịt, hai mắt hấp háy, đôi môi đỏ thắm hết sức mê người.

Trong lòng Cố Quân hơi động, bà tay to đè cổ nàng xuống, dùng sức chiếm lấy môi kia.

Hắn đưa tay kéo cổ áo Phức Chi ra, hai vai lên xuống trong ánh sáng mờ nhạt, da thịt nhu hòa tinh tế như mỡ đông. Môi hắn đi thẳng xuống dưới, hôn vào chốn chập trùng trước ngực Phức Chi, tinh tế lưu luyến.

Phức Chi cúi đầu, thở dồn dập, hai tay vòng trên cổ hắn, cảm nhận được thân tê dại và thỏa mãn thân thể truyền đến. Váy mỏng th@n dưới bị kéo ra, hai bàn tay tay kia nóng hổi như đốt người, vuốt v e m ơn trớn giữa hai ch@n, vịn trên lưng. Sau đó, thân thể bị cự vật chậm rãi đâm vào, kiên định mà ôn hòa, sự căng đau run rẩy cùng k1ch thích cùng truyền khắp toàn thân.

Thân thể căng cứng một trận, cần cổ đổ một lớp mồ hôi nóng ướt.

Bên tai, Cố Quân gọi tên nàng, bạn với sự mê loạn, trầm thấp thì thầm trong cổ họng.

Phức Chi thở gấp, rên khẽ, ngón tay bấu chặt vào đệm giường, bất lực lại hưng phấn. Trước mắt, vạn vật thế gian đều hóa thành lệ quang ảnh mỹ lệ, chỉ có cơn kịch liệt rung động sâu trong thân thể chiếm cứ lấy ý thức, mang theo kh0ái cảm mãnh liệt dần dần nuốt hết khó chịu, cảm giác mỹ diệu như thủy triều cuốn tới, không thể giải thích…

Ngọn đèn chập chờn, phản chiếu cảnh phòng vuốt v e an ủi.

Mặt Phức Chi gối lên trên ngực Cố Quân, tóc dài như mực xõa xuống giường, trong tay Cố Quân cầm một sợi, tinh tế vỗ về chơi đùa.

“Ngày mai giờ này, là ở trong nhà rồi…” Phức Chi nhẹ nhàng nói.

Bàn tay đương thưởng thức khẽ dừng lại, Cố Quân nhìn nóc nhà, bên môi mỉm cười, không trả lời.

Phức Chi ngẩng đầu, nhìn hắn: “Khi nào mới lại cùng đi Thái Hành được?”

Trong lời nói tràn đầy cô đơn.

Mấy ngày này trên đường, tuy bôn ba, hai người lại tự tại như nhàn vân dã hạc, rất tận hưởng. Dù cảnh đẹp có nhiều, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra chút không nỡ.

“Đến Võ Uy cũng ổn.” Cố Quân thấp giọng nói.

“Dạ?” Phức Chi giật mình.

Cố Quân mỉm cười, nhìn nàng: “Em từng nghe qua Võ Uy chưa?”

Lúc này Phức Chi mới nhớ, Võ Uy chính là thực ấp của Cố Quân, mới có phong hào “Vũ Uy hầu”.

“Ta đi qua đó rồi, ” khóe môi Cố Quân hơi cong, nhìn đỉnh màn, chậm rãi nói: “Có núi có sông, rừng sâu biển cả. Ta thường nghĩ, nếu được nhàn hạ, có thể dẫn em đến cùng ở ít lâu.”

Phức Chi nghe hắn nói không tệ, gật gật đầu, một lát sau, lại không nhịn được hỏi: “Bao giờ thì chàng được nhàn hạ?”

Cố Quân cười khẽ, nhưng không trả lời, nhẹ tay xuyên qua tóc Phức Chi, hai con ngươi thâm trầm như biển.

Trời sáng, Phức Chi theo Cố Quân đến sảnh trước dịch quán dùng bữa.

Quán trọ vùng đồng nội, đồ ăn không thể quá mức kén chọn, một vài món cháo cơm đơn giản ăn lại thấy mới mẻ.

Phức Chi cảm thấy ngon miệng, ăn liền ba bát, Cố Quân thấy nàng ăn ngon, cũng cảm thấy buồn cười.

“Ta đi xem tọa kỵ hẵng.” Sau khi ăn xong, Cố Quân ấm giọng nói với Phức Chi.

Phức Chi gật đầu đáp vâng.

Cố Quân rời bàn, đi ra ngoài sảnh.

Một mình Phức Chi ở lại bữa tiệc, nhìn thức ăn trong mâm, tiếp tục ăn.

Không bao lâu sau, bên ngoài bỗng nhiên vẳng đến một loạt tiếng huyên náo, Phức Chi nhìn lại, trước cửa dịch quán hình như có một đại đội xa giá đến.

Sau đó, chỉ nghe tiếng bước chân sột soạt, một người đàn ông phục sức lộng bước vào thong thả trong đám hầu. Bên cạnh đó, quán nhân tươi cười, vừa đi vừa nói: “Trong quán có thịt thà đồ ăn cơm cháo đầy đủ cả, không biết Vương thái tử…”

“Đưa mấy thứ rượu và đồ nhắm bình thường lên lập tức.” Một tên chưởng sự làm dáng nói với quán nhân, giọng ôn hòa nói: “Rồi chuẩn bị chút đồ ăn uống cho tòng nhân.”

Quán nhân vâng dạ, liên tục hành lễ không ngừng.

Người đàn ông quý khí kia mang vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn họ, đi thẳng lên tầng trên.

Bỗng nhiên, gã nhìn thấy Phức Chi đang dùng bữa cách đó không xa, ngẩn người, hai mắt chợt sáng lên. Không khỏi thả chậm bước chân, đảo quanh ánh mắt trên khuôn mặt và tư thái của nàng.

Phức Chi vốn không vui khi bị người khác dò xét, thấy ánh mắt người này làm càn, càng thấy ghét hơn.

“Ra chỗ hành lang thôi.” Nàng nói với Thích thị. Đoạn, đứng dậy, đi ra đình sau.

Hành lang trong Dịch quán, dù đơn sơ, song thanh tĩnh hơn công đường rất nhiều.

Phức Chi và Thích thị đi dọc dưới hiên đi một đoạn, thấy mặt trời đã thăng lên không trung, nghĩ chắc có lẽ Cố Quân sẽ tìm nàng, liền đi về.

Còn chưa tới sảnh trước, bỗng nhiên, có một người đi tới từ phía trước, chính là tay đàn ông vô lễ vừa rồi trên công đường.

Cảm nhận được ánh mắt kia lại dò xét sang bên này, Phức Chi trợn mắt, bất động thanh sắc thẳng tiến dọc theo một bên hành lang. Tên kia lại chặn ở giữa đường, Phức Chi không thể không dừng bước, ngẩng đầu lên.

Người đàn ông cũng dừng bước chân, nhìn nàng chằm chằm không chút kiêng dè.

Thích thị thấy tình huống không ổn, sa sầm mặt xuống, ngăn một bước trước mặt Phức Chi. Đang toan mở miệng giận dữ mắng mỏ, bỗng nhiên, giọng Cố Quân vang lên: “Phức Chi?”

Phức Chi trông lại, chỉ thấy Cố Quân đã đứng phía trước cách đó không xa. “Phủ Thần.” Trong lòng không khỏi thở phào, nàng không để ý tới tên kia nữa, nhanh bước chân đi chỗ Cố Quân.

Cố Quân nhìn Phức Chi, một lát sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nam tử kia.

Nam tử kia cũng nhìn thấy Cố Quân, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt xoay xoay giữa Phức Chi và Cố Quân, kinh nghi bất định.

“Vũ Uy hầu.” Lúc này, một quán nhân đi tới, hành lễ với Cố Quân, nói: “Lương thực ngài đặt đều đã đầy đủ rồi ạ.”

Cố Quân dời ánh mắt, gật đầu: “Giao cho tòng nhân là được.”

Quán nhân đáp vâng lui đi.

“Đi thôi.” Cố Quân quay đầu với Phức Chi, nói khẽ.

Phức Chi gật đầu: “Vâng.”

Cố Quân không nói thêm gì nữa, kéo tay của nàng, quay người đi ra sảnh trước.

Một gia nhân thấy Vương Trấn trở về từ ảnh sau, vội tiến ra đón: “Thái tử…” Lời mới vừa ra miệng, lại bị Vương Trấn đá một cước, ngã nhào ra đất.

Mọi người còn lại đều giật nảy mình, sợ hãi không dám bước lên.

Sắc mặt Vương Trấn âm trầm, không nói lời nào ngồi xuống trước án.

Từ Ba Quận đến kinh kỳ, đi nguyên một tháng, đường đi rất buồn tẻ. Bên cạnh Vương Trấn không có thị tỳ, Cao Sung lại là kẻ quản sự cứng nhắc, gã đã sớm cảm thấy kìm nén đến khó chịu. Không ngờ còn chưa vào kinh, lại gặp được tuyệt sắc giai nhân ở cái d1ch quán chốn đồng không mông quạnh này, lòng Vương Trấn ngứa ngáy khó nhịn, mới nói là đi nhà xí, không dẫn tòng nhân liền đi theo ra ngoài.

Thật vừa đúng lúc, đó chính là người của Vũ Uy hầu Cố Quân.

Vương Trấn càng nghĩ càng bực, bỗng nhiên bưng một chén rượu lên đổ vào trong miệng.

“Chưởng sự, chuyện này...” Gia nhân khó khăn nhìn về phía quản sự Cao Sung.

Cao Sung mỉm cười, không nói gì.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa.

Cao Sung nhìn lại, chỉ thấy một đội xe ngựa đương lên đường. Ông ta lẳng lặng nhìn bên ngoài, chỉ chăm chú mắt nhìn người trên tọa kỵ một bên, cho đến khi biến mất.
Bình Luận (0)
Comment