Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tây An

Thái Anh ôm đàn đến nhà Kỳ Tử, còn chưa lên sảnh, bỗng trông thấy dưới mái hiên có đặt rất nhiều đồ, vợ Kỳ Tử là Hỗ thị cũng ở cùng hai gia nhân, đang ra ra vào vào chuyển mấy thứ đồ vật từ trong nhà ra.

Phát hiện Thái Anh đang nhìn, Hỗ thị dừng động tác, sắc mặt hơi ngượng.

Thái Anh đi qua, thi lễ với bà, cười cười, hỏi: “Phu nhân đang làm gì vậy ạ?”

Hỗ thị nhìn nàng ấy, hình như có chút do dự, một lát sau, trên mặt hiện lên nụ cười khổ: “Không dối gạt Nữ quân, con trai cả nhà tôi ngày mai đến Cẩm Thành, đón lão phụ và trượng phu rời đi.”

Thái Anh nghe vậy, khẽ giật mình: “Vì sao ạ.”

Hỗ thị nói: “Hai ta già rồi, con cái cứ không yên lòng.” Bà gượng cười hai tiếng, nhìn Thái Anh, không nói tiếp.

Thái Anh hiểu ra, không nói tiếng nào.

Từ khi triều đình ban bố luật muối mới, các loại suy đoán liền rối rít, càng truyền càng ghê gớm, thậm chí có người nói ít ngày nữa triều đình sẽ tuyên chiến với Bộc Dương Vương. Tuy chỉ là đồn đại, bách tính Ba Quận vẫn bắt đầu bất an, trước đó không lâu, lại nghe nói dân quận Tây chống nộp thuế làm loạn, nhất thời lòng người càng bàng hoàng, trong Cẩm Thành ngày nào cũng có bách tính dời đi.

Con cái vợ chồng Kỳ Tử đều ở đất ngoài, Thái Anh ngờ có thể họ cũng muốn đi, lại không ngờ nhanh như vậy.

“Là Thái Nữ quân à?” Một giọng nói thật dài truyền đến từ công đường.

Thái Anh đáp: “Vâng.” Dứt lời, thi lễ với Hỗ thị, ôm đàn lên sảnh.

Kỳ Tử ngồi ngay ngắn, một cây đàn đặt ở trên gối, đang từ từ thử dây đàn. Giương mắt thoáng nhìn Thái Anh tiến đến, không nói gì, chỉ tiện tay bật dây đàn.

“Chào tử.” Thái Anh thi lễ với ông.

Kỳ Tử trả lễ, lo lắng nói: “Biết rồi à?”

Thái Anh gật đầu, nhìn ông: “Hôm nay là lần cuối cùng Anh được thụ giáo ạ?”

Kỳ Tử thở dài, không trả lời, chỉ chậm rãi chỉnh đàn.

Lớp học đàn tiến hành bình bình đạm đạm.

Lúc trời còn sáng, Thái Anh bái biệt Kỳ Tử, đón xe trở về phủ Thừa Tướng.

Không ngờ, còn chưa tới sảnh, đã thấy Thái Sướng đương tiễn một người ra, khuôn mặt tuấn nhã, chính là Tạ Trăn.

Đối mặt nhau, Thái Anh giật mình, hành lễ: “Tạ sứ quân.”

Tạ Trăn nhìn nàng ấy một cái, tao nhã hoàn lễ: “Nữ Quân.” xong, hắn lại thi lễ với Thái Sướng, cười nói: “Hôm nay đến đánh cờ cùng thừa tướng, được như hi vọng, mong sau lại được đánh nữa.”

Thái Sướng mỉm cười hoàn lễ: “Sứ quân kỹ nghệ cao thâm, lão hủ cũng mở  mang tầm mắt.”

Tạ Trăn khiêm tốn lại lễ, cáo lui với ông rồi đi.

“Phụ thân chơi cờ với Tạ sứ quân cả sáng ạ?” Nhìn bóng lưng Tạ Trăn rời đi, Thái Anh hỏi Thái Sướng.

Thái Sướng vuốt râu gật đầu.

Thái Anh nhíu mày: “Bây giờ thế này, phụ thân chớ lui tới với anh ta mới được.”

Thái Sướng kinh ngạc, nhìn về phía Thái Anh.

Hai mắt nàng nhìn Thái Sướng đăm đăm, không né tránh chút nào.

Thái Sướng cười khổ, nhìn về phía trước cửa, thấp giọng nói: “Chính là lúc này, mới hẳn nên lui tới cùng cậu ta.”

Bạch Kiệt cưỡi ngựa trở về bên ngoài Cẩm Thành, vừa xuống ngựa, trên lưng bỗng bị ai đó vỗ một cái, có tiếng người quát: “Khá lắm Bạch Kiệt!”

Gã đột nhiên quay đầu, thấy là Cam Ngũ.

Bạch Kiệt mắng anh ta một cái: “Ban ngày ban mặt, gào cái gì to thế!”

Cam Ngũ lại hì hì, nhìn Bạch Kiệt: “Nghe nói mỏ muối ở Cửu Trấn Ba Nam nhà cậu, thu được trở về hết rồi à?”

Ánh mắt Bạch Kiệt hơi giật, cười cười, quay đầu trở lại khoan thai vuốt vuốt bờm ngựa: “Phải thì thế nào?”

Cam Ngũ thấy gã bình tĩnh, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, mắt xoay xoay, lại cười: “Hôm ấy cậu còn khiển trách tôi lỗ m ãng, không ngờ các người đúng là vượt lên trước.”

Bạch Kiệt bảo gia nhân đưa ngựa đi, nhìn về phía Cam Ngũ, chậm rãi nói: “Triều đình đều nói mỏ muối thuộc về dân, sợ gì.”

“Chính là nói thế!” Cam Ngũ hưng phấn xoa xoa tay, một lát sau, song lại cảm thấy chần chờ, nhìn chung quanh, nói với Bạch Kiệt: “Nhưng Bộc Dương Vương mất thịt mỡ thì sao mà cam tâm? Chúng ta ở Cẩm Thành, có thể ông ta sẽ…” đoạn, làm một động tác cắt cổ.

“Ông ta ấy hả?” Bạch Kiệt ưỡn ngực chắp tay, môi lộ ra ý cười khinh miệt.

“Công tử cũng biết triều đình và Bộc Dương Vương có gút mắc chứ?” Hôm ấy ở trong sương phòng tại quán Phồn Anh, Diêm vụ sử Tạ Trăn hớp một miếng trà, chậm rãi nói.

Bạch Kiệt liếc hắn một cái: “Có nghe thấy đôi chút.”

Tạ Trăn cười nhạt, không nhanh không chậm nói: “Bộc Dương Vương muốn dùng Ba Quận làm lá chắn, trong tư binh lại có bao nhiêu là người địa phương, công tử cho rằng Bộc Dương Vương dám động đến sợi tóc của dân sao? Công tử giờ không lấy lại lợi muối, thì đợi đến khi nào?”

Chính là lý này.

Hôm ấy trở về, Bạch Kiệt không ngủ cả đêm, suy tư lời Tạ Trăn nhiều lần. Khi quyết định chủ ý, ngày mới sáng, gã liền phái người đi khoái mã trở lại Ba Nam đưa tin.

Bạch Kiệt nhìn về nơi xa, mái cong và lầu các Cẩm Thành như vẽ đứng lặng dưới màn trời, khiến người ta như si như say.

“Yên tâm đi, ” Bạch Kiệt cười cười, nói: “Lợi muối của Ba Quận, sau này không cần để ý Bộc Dương Vương nữa.”

Trong vườn Thúy ở núi Tây ngoài Cẩm Thành, thanh tuyền róc rách, tiếng chim hót vang.

Trưởng sử Lý Phục được gia nhân Vương phủ dẫn bước, đi vào trong uyển, đi qua hành lang xây dựa lưng vào núi, đi tới trước một ao sen. Chỉ thấy hạm đạm mới tàn, bạch hạc nhẹ cánh, bên hồ bơi, một tòa thủy tạ tinh xảo đứng lặng giữa ao.

Bộc Dương Vương Vương Khâm ngồi trên hồ sàng, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh, cậu con thứ Vương Cẩn đương pha trà, động tác ưu nhã.

“Vương công.” Lý Phục tiến đến, cung kính hành lễ.

Vương Khâm mở mắt, thấy là Lý Phục, “Ừ” lên tiếng.

“Chuyện gì à?” Vương Khâm hỏi.

Lý Phục vái chào, lại ngước mắt. Sau lưng Vương Khâm, một nam tử trẻ tuổi đang đấm vai cho Vương Khâm, khuôn mặt xinh đẹp, phấn trắng đánh nhẹ, son đỏ điểm môi.

Vương Khâm nhìn nam tử, khẽ khoát khoát tay.

Nam tử được Vương Khâm ra hiệu, làm lễ, quay người rời đi, thản nhiên đi khỏi thủy tạ.

“Nói đi.” Vương Khâm ngồi thẳng mình, thản nhiên nói.

Lý Phục gật đầu, nói: “Vương công, dân các bộ đều đáp lại, không ai chịu bỏ mỏ muối.”

Tay cầm ấm khựng lại, Vương Cẩn nhìn, rót đầy một cái chén trà, đặt trước án Vương Khâm.

“Ồ?” Vương Khâm cười mỉm, như đã sớm trong dự liệu.

Lý Phục khẽ nhíu mày: “Thần nghe nói mấy đứa con trai dân bản địa thế gia trong kinh rất không an phận, việc này hình như có phần liên quan đến chúng.”

Vương Trấn không nói tiếp, nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

“Mấy ngày nay Tạ Trăn có động tĩnh gì?” đột nhiên lão hỏi.

Lý Phục sững sờ, đáp: “Cũng không đi đâu nhiều, ngày nào cũng hoặc là trong phủ đốt hương nghe đàn, hoặc là vãng lai cùng sĩ nhân trong quận, tập hợp một chỗ chỉ thanh đàm thôi.” Nói đoạn, bổ sung một câu: “Sáng nay, hắn ta đến phủ Thừa Tướng.”

Bộc Dương Vương gật đầu, một lát sau, nói: “Mấy thằng con dân nhà bản địa đó không cần để ý, muốn toàn hết lợi từ mỏ muối, cứ cho chúng nó.”

Lý Phục ngẩn người.

Bộc Dương Vương thở sâu, đặt khuỷu tay lên cái bàn con, ánh mắt sâu xa, bên môi hiện lên một nụ cười: “Trước đút cho chúng nó ăn no. Mấy năm nay, phủ khố sung túc rồi, thứ ta muốn há lại chỉ là lợi lộc từ khu muối này.”

Lý Phục hiểu rõ trong lòng, đáp vâng một tiếng.

“Còn tên Tạ Trăn kia, theo dõi sát sao.” Bộc Dương Vương bỗng nhiên tắt ý cười, lạnh lùng nói: “Đám dân bản địa có hành động như vậy, tất có liên quan với hắn!”

Lý Phục hành lễ: “Thưa văng.”

Cung căng thật chặt, tên khoác trên dây, không nhúc nhích. Hoàng đế mặc lưỡng đang nhược khố, 裲裆缚裤hai mắt lấp lánh nhìn chăm mục tiêu phía trước, chốc lát sau, tay buông lỏng.

Tên “vút” tiếng bay ra ngoài, rơi xuống trên thân con mãnh thú được vẽ trên mục tiêu.

Hoàng đế nhìn nơi đó, mặt lướt qua vẻ thất vọng.

“Không bắn nữa.” y giao cung cho cung hầu một bên, cầm rượu lên ngửa đầu uống, lau lau khóe miệng, thoáng nhìn Cố Quân, giọng mang sự không cam lòng: “Dù sao cũng không thắng được cậu.”

Cố Quân mỉm cười, cũng buông cung cầm trong tay ra.

“Mười tên đều trúng.” Hoàng đế ung dung ngồi xuống trên ghế đệm, nhìn Cố Quân, hai mắt cười như không cười khẽ nheo lại: “Thế là hai mươi ngày nay có giai nhân trong ngực, tiêu khiển đủ rồi à?”

Cố Quân nhìn y, có phần không được tự nhiên, ý trên mặt lại thật là sâu. Hắn không trả lời, lại nói: “Còn chưa chúc mừng bệ hạ hậu cung đông đúc.”

Hoàng đế nghiêng mắt nhìn hắn một cái, cười cười, thần sắc nhàn nhạt.

“Hôm nay Ba Quận báo tin về, luật muối thuận lợi, mỏ muối về hết tay dân.” một lát sau, sắc mặt y nghiêm túc, nói với Cố Quân.

“Ồ?” Cố Quân nhướng mày: “Thế là chuyện tốt.”

“Thật sự là chuyện tốt.” Hoàng đế nơi nới cổ áo, chậm rãi nói: “Thái Thú Ba Quận có ba vạn quận binh, được lão ban ân huệ nhiều năm, tướng sĩ có bao nhiêu người hướng về triều đình thì không biết. Ngoài những chuyện này, nhiều năm qua lão ta nuôi ba mươi vạn tư binh, thêm dân ở đó, không chỉ ở con số này.”

Đoạn, bỗng nhiên y bật cười: “Phủ Thần, bây giờ trẫm lại chẳng vội vã thu Ba Quận, nhiều người như vậy, nên để lão nuôi thêm mấy năm, nuôi nghèo mới được.”

Cố Quân khẽ mỉm cười: “Nhưng Bộc Dương Vương hẳn là đợi không được lâu nữa.”

Hoàng đế xì khẽ một tiếng, đứng dậy. Y nhìn mục tiêu xa xa, cầm lại cung từ trong tay nội thị, kéo dây cung ra, gõ gõ.

“Trẫm mới bổ nhiệm một Đốc tào, ít ngày nữa sẽ đến phương nam.” Đoạn, y đặt tên, đột nhiên kéo căng cung, hướng về mục tiêu.

Mũi tên vẫn dính trên đôi mắt son của mãnh thú, lông đuôi vẫn rung động.

“Trẫm không sợ ai hết.” Hoàng đế thấp giọng nói, ánh mắt sắc bén.

Màn đêm dần sâu, trong phủ Tân An hầu, đèn đuốc óng ánh.

Tân An hầu Đậu Khoan đi vào trong phòng, chỉ thấy tĩnh mịch im ắng, Đại trưởng công chúa tựa trên sập lẳng lặng đọc sách, bên cạnh, Hà Vạn đương thêm hương vào lư đồng, thấy Đậu Khoan đến, vội vàng đứng dậy làm lễ, cúi đầu cáo lui ra ngoài.

Đậu Khoan liếc bóng lưng Hà Vạn cáo lui, ánh mắt lạnh lùng.

“Trở về rồi à?” Đại trưởng công chúa cười cười, thả sách tre trong tay.

“Ừm.” Đậu Khoan đáp, ngồi xuống bên giường.

Đại trưởng công chúa ngửi thấy ông ta đầy mùi rượu, không nói gì, đưa tay châm một chén trà trên bàn, đưa cho ông ta.

Đậu Khoan quay đầu nhìn bà một cái, dưới ánh đèn, bà ngậm ý cười, khuôn mặt như tạo hình từ mỹ ngọc, ánh sáng hai mắt nhu hòa tôi tối; lại nhìn chén trà trong tay bà một cái, trong lòng Đậu Khoan hơi động đậy, dần dần mềm lòng.

Rốt cuộc bà ấy vẫn có chút ân nghĩa.

Lúc trước khi Đại trưởng công chúa gả tới, chẳng có chút tình cảm nào với mình, về điểm này, Đậu Khoan luôn biết rõ. Bởi vậy, ông ta và Đại trưởng công chúa tương kính như tân, bà muốn là sẽ cho; đổi lại, Đậu Khoan làm gì bên ngoài, bà chưa từng can thiệp, nạp thiếp liên tục cũng chưa từng ngăn cản. Nhưng về sau, Đậu phi chết bệnh, trên dưới Đậu thị kinh hoàng, Đại trưởng công chúa lại đứng ra, chuyện ngoài chuyện trong, xử lý ngay ngắn rõ ràng, cuối cùng Đậu thị tiếp tục chống đỡ đặng, là do bà góp công rất lớn. Mà bây giờ, Đậu thị rốt cục đã đòi lại mặt mũi cho hậu tộc, trong đó, cũng có hơn nửa công lao của bà.

Đậu Khoan nhìn dung nhan Đại trưởng công chúa, chỉ cảm thấy vẫn là dáng vẻ vang danh kinh thành năm đó, không đổi chút nào.

“A Linh…” ông ta nổi men rượu, kìm lòng không đặng đưa vươn tay sang mặt bà, thấp giọng nói.

Đại trưởng công chúa khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên, bên ngoài vẳng đến tiếng gia nhân bẩm báo: “Quân hầu, có khách tới gặp.”

Đậu Khoan dừng động tác, mặt nghi hoặc: “Khách?”

“Là của ta.” Đại trưởng công chúa lại nói. Đoạn, bà đặt chén trà trên bàn, nói với gia nhân: “Mời ông ta vào.”

Gia nhân vâng một tiếng, sau đó, một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở trước cửa, nhìn thấy Đại trưởng công chúa và Đậu Khoan, vội cúi người vái chào: “Tiểu nhân Cao Sung, bái kiến Tân An hầu, bái kiến Đại trưởng công chúa.”
Bình Luận (0)
Comment