Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 76

Editor: Tây An

Vương Toản dẫn Cố Quân đi gặp quận trưởng, rồi đi chỗ binh thuyền thuỷ quân quận Thành tra xét một lần, lúc trở về, đã là đêm.

Mặt trăng lẳng lặng treo trên không trung, bờ sông có một con thuyền lớn đương đỗ, đèn lồ ng bốn góc chiếu sáng rọi. Vương Toản dẫn Cố Quân trèo lên thuyền, chỉ thấy bên thuyền bày một cái sập gỗ, giữa có một cái bàn vuông, ly rượu đầy đủ.

“Nói thôn quê không có kỹ nhạc, có tiếng sóng và minh nguyệt nhắm rượu cũng là chuyện tốt.” Vương Toản khoan thai ngồi xuống trên sập, nói. Nhìn về phía Cố Quân: “Có nguyện cùng ta chung chén không?”

Cố Quân liếc y một cái, mỉm cười, ngồi xuống thẳng chỗ đối diện y.

Tòng nhân bưng thức ăn tới, đặt trên bàn vuông. Vương Toản bưng rượu lên, rót đầy ly mình.

“Phủ Thần đi đường bôn ba, cuộc trò chuyện này để tẩy trần nhé.” Y bưng rượu lên nói với Cố Quân, dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

Cố Quân mỉm cười, cũng một ngụm rượu.

Rượu quận Thành trước nay lừng danh, trôi vào cổ họng, Cố Quân chỉ cảm thấy dư vị nồng thuần, hàn khí trên thân như được quét sạch sành sanh. Hắn buông ly rượu xuống, không khỏi bật cười nói: “Rượu ngon!”

Vương Toản cũng cười: “Rượu ngon như vậy ở kinh cũng khó uống được.” đoạn, lại rót đầy chén mình.

Cố Quân thở sâu, nhìn về bên ngoài thuyền. Nhác thấy trên sông đen đặc, nơi xa, binh thuyền tuần sông chạy qua, đuốc cháy chợt sáng chợt tắt trong gió.

Vương Toản cũng nhìn sang chỗ ánh sáng kia, lông mày nhướng lên, nói: “Ta đến quận Thành đã nhiều ngày, lấy cái danh Đốc tào, mà ngày nào cũng chạy chọt chỗ thuỷ quân, thực sự không tưởng nổi. Bây giờ Đại Tư Mã phái người đến, ta cũng có thể an nhàn.”

Cố Quân mỉm cười, một lát sau, nói: “Nếu tình thế quả như dự tính, thì không qua nửa tháng, chúng ta đều có thể an nhàn.” Đoạn, chợt nhớ tới cái gì đó, mỉm cười nói với y: “Lúc ta rời kinh, nghe nói Ung Nam hầu đã giúp cậu chọn việc hôn nhân, hồi kinh rồi cậu cũng làm xong lễ.”

Vương Toản khẽ giật mình.

Ý cười trên mặt vẫn tươi, y mang theo hơi rượu chếnh choáng dựa về bàn nhỏ sau lưng, im lặng nhìn về phía con sông.

Cố Quân đang muốn nói tiếp, lúc này, bên kia mặt sông vẳng đến mấy tiếng ồn ào.

Hai người nhìn lại, chỉ thấy một cái châu thuyền đương lái tới, khi tới gần, một quân sĩ đứng trên boong, vái chào Cố Quân cùng Vương Toản: “Bẩm tướng quân, mới bắt được một tên, nghi là mật thám.”

“Ồ?” hai mắt Cố Quân tỉnh táo, nhìn nhau với Vương Toản, nói với quân sĩ: “Áp tới đây.”

Quân sĩ đáp vâng, thi lễ lui ra.

Sau đó, một người áo vải bị quân sĩ dẫn tới. “Con thực oan quá! Phủ quân minh xét cho ạ!” Nhìn thấy Cố Quân và Vương Toản, người kia dùng thổ âm rất đặc, quỳ xuống đất gào khóc van nài.

Vương Toản không nói gì, liếc nhìn gã một cái, tay cầm ly rượu, chậm rãi uống rượu.

Cố Quân nhìn người kia, nói: “Mi là người phương nào, không biết ban đêm cấm đi sông à?”

Người kia sợ hãi, nói: “Tiểu nhân tên Trần An. Chỉ vì vợ tôi mang thai, thích ăn lê tươi ở huyện bên, sáng sớm nay tiểu nhân đi thuyền sang huyện bên mua lê, thủy đạo khó đi nên về muộn, không phải cố ý phạm cấm ạ!”

Cố Quân trầm ngâm, chuyển sang quân sĩ áp người đến: “Đã tra xét thuyền hắn chưa?”

Quân sĩ bẩm: “Đã tra xét ạ, chỉ có một giỏ lê.”

Cố Quân gật đầu.

Lúc này, Trần An vội nói tiếp: “Quận binh Ngũ trưởng thủ sông Hoàng Ngọ là hàng xóm láng giềng của tiểu nhân, có thể làm chứng cho tiểu nhân ạ.”

Cố Quân nhìn Vương Toản, chỉ thấy y vẫn không cất tiếng, mà chỉ nhàn nhã uống cạn rượu trong ly, đưa tay châm tiếp. Cố Quân phân phó quân sĩ: “Gọi Hoàng Ngọ tới.”

Qua không bao lâu, một Ngũ trưởng theo quân sĩ đến, gặp Trần An, nghe chuyện kể lại, lập tức đảm bảo lời nói của gã câu nào cũng là thật.

Sắc mặt Cố Quân bình thản, bảo quân sĩ thả Trần An và thuyền bè về.

Mọi người lui đi, bên trong khoang chỉ còn lại hai người.

Vương Toản tựa trên bàn nhỏ sau lưng, nhìn Cố Quân, hai con mắt như múi đào khẽ nheo lại.

Cố Quân nhìn y một cái: “Sao à?”

Khóe môi Vương Toản khẽ cong lên, lo lắng nói: “Ta nghe Tào Nhượng nói, năm ngoái lúc ở biên cương xa xôi, trong sa mạc cậu từng gặp một thương khách, thấy trong đó có người Hồ liền động sát niệm.”

Cố Quân khẽ giật mình, một lát sau, mỉm cười.

Vương Toản nhìn hắn: “Bây giờ sao lại mềm lòng vậy?”

“Đã không có hiềm nghi, thì tự nhiên nên thả.” Cố Quân thản nhiên nói, đoạn, duỗi eo, nằm ngang xuống trên sập. Trên sông có gió rét thổi tới, chạm với mùi rượu chậm rãi dâng lên, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Bên ngoài thuyền, màn đêm như mực lam, mơ hồ có thể thấy sao sa trong mây.

“Trọng Hành.” Cố Quân bỗng nhiên nói.

“Ừm?”

Cố Quân than khẽ một tiếng, thấp giọng cười khổ: “Một kẻ tiểu dân ở quê khi vợ có thai, còn không ngại cực khổ sang huyện bên mua lê. Vợ ta có thai, ta lại chưa làm gì được, ngay cả một kẻ thứ dân mà ta cũng không bằng đấy.”

Vương Toản sững sờ.

Trong tay, rượu chiếu đến ánh đèn, nhẹ nhàng xao động trong cái chén bích đen.

“Ta nghe nói lúc trước, người Đại trưởng công chúa chấm chính là trưởng công chúa.” Một hồi lâu sau, Vương Toản mở miệng nói.

Cố Quân nhìn lại, y nhìn mình chăm chú, hai mắt sâu thẳm.

Tiếng sóng trên sông truyền đến, theo gió xao động bên tai. Cố Quân cười một tiếng, ngửa đầu nhìn màn đêm, không đáp lại mà nói: “Trọng Hành có tin mệnh không?”

“Mệnh ư?” Vương Toản kinh ngạc.

“Đúng.” Cố Quân chậm rãi nói: “Thí dụ như ta, nếu không có chuyện của cha mẹ ta, chỉ sợ giờ cũng là mấy cậu ấm thích an nhàn hay giở võ mèo, dù đi theo bệ hạ thì quá lắm cũng làm đến lang quan thôi.” Đoạn, hắn nhìn Vương Toản, mắt sáng ngời sâu xa: “Lại thí dụ như Vương Trọng Hành cậu, nếu không phải vì anh trai và chị dâu trong nhà, thì lúc trước sao cậu lại chịu đến nơi biên cương xa xôi để đánh cược một phen?”

Ánh mắt Vương Toản ngưng lại.

Cố Quân bỗng thấp giọng bật cười: “Trọng Hành, ta thường nghĩ, nếu khi đó ta không theo cậu đến Đồ Ấp, không làm trái ý của mẫu thân ta, thì sẽ rất khác giờ.”

Vương Toản nhìn hắn, một lát sau, môi cong lên một nụ cười.

“Rất đúng.” Y nói thật nhỏ, dứt lời ngửa đầu, uống một hơi cạn đồ trong chén.

Trong đêm khuya, Cố Quân trở lại đình tây, chỉ thấy trong phòng vẫn lấp lóe ánh đèn mờ nhạt.

Ngoài cửa, thị tỳ nhìn thấy hắn, vội vàng hành lễ, nói Phức Chi đã nằm ngủ.

Cố Quân gật đầu, suy tư một lát, đi sang phòng bên. Khi tắm rửa xong, Cố Quân bảo tòng nhân lui, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Phức Chi ra.

Bên trong phòng, ngọn đèn lẳng lặng đốt trong bấc, gặp gió đêm, khẽ rêu rao. Cố Quân nhìn về phòng trong, màn buông xuống, trên giường có một bóng dáng đương nằm.

Cố Quân chậm rãi đóng cửa phòng lại, đi vào bên trong.

Trên giường, Phức Chi nằm nghiêng ra ngoài, trên thân còn mặc áo ngoài.

Cố Quân ngồi xuống bên giường, khẽ nghiêng đầu. dưới ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt say ngủ của Phức Chi điềm tĩnh, trên khuôn mặt như ngọc đổ bóng hai hàng mi dài, bờ môi hồng nhuận.

Tim dường như cũng chậm rãi mềm theo, hai tay Cố Quân chống bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chú. Một lát sau, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, nhưng lại sợ khiến nàng tỉnh, dừng động tác lại. Thầm cười khổ, dừng một lát, Cố Quân lại cảm thấy cứ chờ thế thì không phải biện pháp. Hắn nhìn áo ngoài trên mình Phức Chi, nghĩ ngợi, rồi cẩn thận đưa tay giúp nàng cởi.

Có lẽ là uống rượu, tay chân không tự chủ được, vừa cởi ngoại bào của nàng ra, Phức Chi giật giật, mở mắt ra.

Thấy mặt Cố Quân gần ngay trước mắt, Phức Chi giật mình, ánh mắt lại chợt sáng lên.

“Chàng về rồi à?” giọng nàng vẫn mang theo mơ hồ.

“Ừm.” bên môi Cố Quân nở nụ cười nhìn nàng, một lát sau, đưa tay xoa xoa tóc nàng, cúi đầu chôn vào cần cổ của nàng.

Trọng lượng đặt trên cổ, mang theo nhiệt khí nóng bỏng, Phức Chi không khỏi mỉm cười. Một mùi rượu bay vào mũi, nàng hít hà, hỏi Cố Quân: “Chàng đi uống rượu à?” 

Cố Quân gật đầu.

“Cùng ai vậy?”

“Trọng Hành.” Cố Quân đáp.

Phức Chi cười cười, đưa tay cuốn trên vai Cố Quân, không nói tiếng nào.

Yên lặng một lát, Cố Quân bỗng chống mình lên. Phức Chi kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt kia hiện ánh đỏ hồng nhàn nhạt, hai mắt lại nhìn chằm chằm bên hông mình.

Cố Quân không nói gì, lại hít một hơi thật sau, đưa tay tiếp tục cởi áo ngoài của nàng.

Phức Chi ngơ ngẩn, nhìn hắn cởi vạt áo của mình, gò má chợt hơi nóng.

Bên trong phòng tĩnh mịch, hai người dường như có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Dây vải tinh tế rủ xuống giữa những ngón tay thon dài, sau đó, nới lỏng ra. Cổ áo rộng mở, thân thể chập trùng của Phức Chi mơ hồ dưới vải áo.

Cố Quân xem chuyên chú, trong đôi mắt sâu dần dần nhuộm thứ màu sắc nóng bỏng.

“Phủ Thần…” Phức Chi vừa nói, tiếng nói chợt bị ngăn giữa răng môi của Cố Quân, nhiệt liệt mà hữu lực.

Bàn tay to lớn du trên thân thể tẩu, cảm nhận được hắn đương sôi sục, lòng Phức Chi như bị cái gì đó nhét tràn đầy. Nàng ngẩng đầu lên, vong tình đáp lại, hai tay siết chặt lấy, giữ lấy cổ hắn, ngón tay đi vào cổ áo hắn…

Đột nhiên, Cố Quân đưa đè chặt tay nàng, ngẩng đầu lên.

Bên môi vẫn còn hơi nóng ướt át, Phức Chi nhìn hắn, vẫn thở.

“Đi ngủ thôi.” Giọng Cố Quân thô khàn, đoạn, cứng ngắc thu hai tay, lại không nhìn nàng nữa, quay đầu thổi tắt đèn cạnh giường.

Trước mắt là một vùng tăm tối, vẻ mặt Phức Chi đầy kinh ngạc.

Cố Quân thì không nói gì nữa, tiếng cởi áo xột xoạt truyền đến, sau đó, Phức Chi chỉ cảm thấy chăn bị vén ra một góc, thân thể to lớn nằm xuống bên cạnh.

“Ngày mai còn phải đi lúc sáng sớm.” Bên cạnh truyền đến giọng Cố Quân, vẫn khàn khàn.

Phức Chi không có đáp, lại không còn ai nói chuyện.

Ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ, nhàn nhạt vẩy vào bên trong phòng, tiếng hít thở chập trùng trùng điệp, lại không phát hiện mảy may yên tĩnh.

Cố Quân nằm một hồi, nghiêng đầu.

Trong ánh sáng ảm đạm, Phức Chi đang nhìn hắn.

“Sao em không ngủ?” Cố Quân nói thật nhỏ, thân thể lại vẫn không nhúc nhích.

“Ngủ không được.” Phức Chi rầu rĩ nói.

Cố Quân không nói tiếp.

Một lát sau, lại nghe hắn hít sâu một hơi, gọi: “Phức Chi.”

“Hử?” Phức Chi cuốn chăn, đáp.

“Em có món gì rất muốn ăn không?”

Phức Chi sững sờ, nghiêng mắt nhìn lại, hình dáng Cố Quân chiếu vào cái bóng bên bệ cửa sổ, như hình bóng.

Nàng nghĩ ngợi, nói: “Không ạ.”

Cố Quân gật đầu, một lát sau, lại nói: “Nếu có, phải nói với ta ngay nhé.”

Phức Chi nhìn hắn, không lên tiếng.

Cố Quân đang muốn hỏi lại, bỗng nhiên, xúc cảm mềm mại tự cạnh thân truyền đến, mang theo ấm áp. Chỉ cảm thấy tay Phức Chi vỗ bên trên lồ ng ngực, chậm rãi hướng xuống dưới.

Sâu trong thân thể dâng lên một cơn căng chặt, một tay Cố Quân đè nàng lại.

“Làm gì thế?” giọng hắn mang theo cơn kiềm chế khàn khàn.

Phức Chi vẫn không đáp lời, sau đó, môi hôn tinh tế rơi trên môi hắn, dịu dàng lưu luyến.

Cố Quân mở to hai mắt, trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy được ý cười cong lên giữa lông mày nàng, chiếu đến ánh trăng, như có thể chầm chậm hòa tan trái tim…

“Ba trăm châu thuyền, đợi tối nay, sẽ có thể bắt đầu cải tạo.” Bờ sông, Vương Toản dẫn Cố Quân trèo lên thuyền, chậm rãi nói: “Sau năm ngày, ta ở đây chờ đón Phủ Thần.”

Cố Quân mỉm cười, nhìn sang mặt sông xa xa, gật đầu: “Tất sẽ không khiến Trọng Hành đợi vô ích.”

Lúc này, tòng nhân trên thuyền lớn tiếng bẩm báo, nói đã thu dọn đầy đủ. Hai người nhìn lại, chỉ thấy trên thuyền, bọn Phức Chi đều đã đợi.

Ánh mắt Vương Toản hướng sang bên kia, một lát sau, thu hồi lại.

“Cáo từ.” Cố Quân gật đầu nói.

Khóe môi Vương Toản cong lên.

Cố Quân quay người đi, đạp lên ván thuyền.

Chu tử lớn tiếng gào, chống chèo, thuyền lớn chậm rãi xa bờ. Vương Toản đứng chắp tay, chỉ thấy bóng thuyền kia cùng nước sông tôn nhau lên, dần dần đi xa, lái về phía chân trời.

“Công tử.” Đứng lặng hồi lâu, Vương Toản bỗng bỗng nhiên nghe giọng A Tuyền truyền đến. Quay đầu, A Tuyền nhìn y, thấp giọng nói: “Thuỷ quân mới đến báo, thủy đạo đến Ba Quận có một cái thuyền hàng đang cản.”

“Thuyền chở hàng?” Vương Toản khẽ giật mình.

A Tuyền gật đầu, nói: “Dường như của hai chu tử một già một trẻ lần trước.”

“Ồ?” Vương Toản mừng rỡ, nhìn ông: “Thế còn có ai khác không?”

A Tuyền nghĩ ngợi: “Hình như có, tiểu nhân…” Lời còn chưa dứt, Vương Toản cũng đã bước nhanh rời đi, nhảy tót lên ngựa. Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, Thanh Vân Thông chợt tung vó, nhanh chóng phi đi.
Bình Luận (0)
Comment