Hơi nóng mùa hè bốc lên hừng hực, Đại Hoàng lười biếng nằm dài dưới tán cây, cái đầu ủ rũ, lè lưỡi thở d.ốc. Trong khi đó, Vưu Tư Gia mặc áo thun ngắn tay, quần soóc, trên đầu gối và khuỷu tay đầy vết trầy xước mới, ngày nào cũng lững thững đến tìm Dương Huyên chơi.
Dương Huyên chỉ vào những vết sẹo trên người cô bé, hỏi nguyên do. Cô bé chỉ đáp qua loa rằng mình đang chơi trò “đại mạo hiểm” với mấy đứa khác.
Buổi trưa nắng gay gắt, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, hơi nóng dịu bớt, Dương Huyên mới đi bộ đến cửa hàng cung tiêu mua xì dầu. Lúc đi ngang qua trung tâm thị trấn, cậu thấy một đám trẻ con tụm lại bên bức tường ngoài của đại đội, chen chúc ngồi xổm thành một hàng dài.
Trong kỳ nghỉ hè, lũ trẻ chẳng có gì làm nên luôn phải kiếm trò vui để chơi.
Dưới chân tường đại đội có một đống cát cao thấp không đều. Đám trẻ ngồi trên đó lần lượt nhảy từ trên tường xuống. Cát mềm, có đứa gan lớn dám nhảy xuống từ độ cao ngang một người trưởng thành.
Mỗi lần có ai nhảy từ vị trí cao nhất xuống đống cát, cả bọn lại đồng loạt hò reo cổ vũ.
Vưu Tư Gia cũng đang ngồi trên đầu tường, vươn cổ nhìn xuống, khuôn mặt đầy vẻ háo hức.
Dương Huyên lập tức khựng lại.
Quả nhiên, có vài người bắt đầu cổ vũ Vưu Tư Gia trèo lên cao hơn, trong đó Hổ Tử là đứa hò hét to nhất.
Cô bé bị kích động, dang hai tay, lảo đảo nhích lên từng chút một. Còn chưa kịp đứng vững, Hổ Tử đã dẫn đầu cả bọn reo hò: “Nhảy đi! Nhảy đi!”
Dương Huyên vội vàng chạy về phía đống cát, ngẩng đầu lên thì thấy cô bé gầy gò kia vừa bị ai đó bên cạnh đẩy mạnh một cái.
Cô bé nghiêng người, ngã khỏi bức tường, Dương Huyên theo bản năng lao tới đỡ.
Cát dưới đất tơi mịn, một chân cậu lún sâu vào, ngay khoảnh khắc đưa tay ra đỡ, cậu cảm nhận được một lực va chạm ngắn ngủi, kéo cả người cậu chúi xuống.
Thế là, Vưu Tư Gia từ trên trời rơi xuống, kéo theo Dương Huyên cùng lăn tròn xuống đống cát.
Trên tường vang lên những tràng cười hả hê xen lẫn tiếng vỗ tay rộn ràng, Hổ Tử cười toe toét, chỉ tay về phía hai người.
Cát bụi bay mù mịt, Dương Huyên ho khan mấy tiếng.
Vưu Tư Gia đang đè lên cánh tay cậu, nhưng không nặng lắm. Cô bé phản ứng rất nhanh, lập tức bật người ngồi dậy, quay đầu phì phì nhổ mấy hạt cát trong miệng ra. Đến khi thấy người nằm bên cạnh mình là Dương Huyên, cô bé lại lộ vẻ vui mừng.
Dương Huyên đứng dậy, kéo tay Vưu Tư Gia, lôi cô bé ra khỏi đống cát. Vừa phủi cát trên người, cậu vừa nhíu mày hỏi: “Đây là cái gọi là ‘đại mạo hiểm’ của em đấy à?”
Mấy chữ cuối trong câu nói của cậu bị át đi bởi tiếng gõ mõ giòn tan giữa phố.
Những đứa trẻ khác không còn tâm trí trêu chọc Dương Huyên và Vưu Tư Gia nữa, lần lượt nhảy xuống khỏi tường, để lại mấy dấu chân sâu hoắm trên cát rồi ào ào chạy về phía phố chợ.
Vưu Tư Gia cũng chẳng buồn để ý đến câu hỏi của Dương Huyên.
Cô bé thích náo nhiệt, vội vã chen vào vòng người đông đúc, nhảy lên nhảy xuống cố gắng len vào trong. Thấy không chui lọt, cô bé đành quay lại nhìn Dương Huyên, phụng phịu nói: “Em chẳng thấy gì cả.”
Dương Huyên đành ngồi xuống để Vưu Tư Gia ôm lấy cổ cậu rồi đứng thẳng người, nhấc cô bé lên cao.
Vừa nâng lên, cảnh tượng bên trong lập tức hiện rõ mồn một—
Từ một chiếc xe tải nhỏ nhảy xuống bốn, năm người, có già có trẻ, phần lớn đều c.ởi tr.ần, để lộ thân hình gầy gò, từng chiếc xương sườn nhô lên rõ rệt hai bên eo. Dưới thân họ chỉ mặc độc một chiếc quần lụa đỏ. Có người gõ mõ “cốc cốc” liên hồi, có người loay hoay dỡ đồ, bày biện sân khấu. Trên mặt đất đã sắp sẵn mấy chiếc ghế dài, một cái loa phóng thanh màu trắng, cùng những vật dụng chuẩn bị cho màn diễn như đá tảng, bi sắt, dây thép.
Thì ra là một gánh xiếc rong biểu diễn bán nghệ.
Năm ngoái, Vưu Tư Gia từng thấy họ một lần. Khi đó, họ biểu diễn màn hút bát bằng bụng, đội thanh thép trên đầu, thậm chí còn có trò nuốt bi sắt và đập đá trên ngực. Cô bé vẫn nhớ rất rõ cảnh một cậu trai lớn hơn mình chút xíu biểu diễn nuốt bi sắt. Cậu ta nuốt một lèo bốn viên, nhưng đến khi nhả ra, chỉ có ba viên lăn xuống đất, viên cuối cùng mắc kẹt thế nào cũng không nhổ ra được, thậm chí đến cuối còn ho ra máu.
Lúc ấy, cô bé cuống lên muốn khóc, lại thấy người lớn cầm chậu đồng đi quanh đám đông xin tiền thưởng. Trong lúc hoảng loạn, Vưu Tư Gia lập tức thò tay lục túi chị gái mình. Vưu Tư Khiết không đề phòng, hai đồng xu sắt trong túi bị cô bé móc ra, ném thẳng về phía trước.
Xem xong buổi diễn về nhà, chị cô bé vẫn còn giận.
Vưu Tư Khiết mắng cô bé một trận, nói rằng mấy trò đó toàn là lừa đảo. Vưu Tư Gia chỉ rụt đầu lại, im thin thít nghe mắng, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện kia.
Giờ phút này, được Dương Huyên nhấc lên cao, cô bé đảo mắt nhìn quanh một vòng, chợt phát hiện cậu trai từng ho ra máu năm ngoái dường như vẫn còn ở đó. Lập tức, cô bé vui vẻ hẳn lên.
Gánh xiếc vẫn đang trong giai đoạn hâm nóng không khí, phải đợi đến khi trời tối hẳn mới chính thức bắt đầu biểu diễn.
Dương Huyên thấy Vưu Tư Gia cứ vươn cổ nhìn về phía trước, cả người nghiêng qua nghiêng lại thiếu ổn định, cậu bèn rút một tay ra, vòng lấy eo cô bé. Hai cơ thể kề sát nhau, hơi ấm phả vào nhau, cánh tay cậu dần dần mỏi nhừ.
Lúc này, một cô bé khác chạy tới, đưa tay kéo vạt áo của Vưu Tư Gia.
Cô bé cảm nhận được liền cúi đầu, phát hiện đó là Vương Tử Hàm.
Cô bé kia ngửa mặt lên, đầy háo hức: “Tư Gia! Mình thấy một nhóm người mặc đồ đen của bên quản lý đô thị kéo tới, phía sau còn có cả xe xúc đất nữa! Hình như sắp ủi sập nhà ai đó! Cậu có đi coi không?”
Vưu Tư Gia sững người, quay đầu nhìn về phía gánh xiếc vẫn chưa bắt đầu biểu diễn rồi lập tức dứt khoát nhảy xuống khỏi người Dương Huyên.
Phố trung tâm náo nhiệt với gánh xiếc, còn đầu làng phía đông thì ồn ào với tiếng cãi vã.
Vưu Tư Gia chạy theo Vương Tử Hàm, vừa đến nơi đã nghe tiếng tranh cãi vang lên qua lớp người đông nghịt. Giọng ai nấy đều cao, chen chúc lẫn nhau, huyên náo đến mức khó phân biệt. Cô bé thở hổn hển dừng lại, qua kẽ hở của đám đông, thấy mái tóc xoăn bồng bềnh của Tiểu Khang nảy lên theo từng động tác dữ dội.
Tiếng động cơ xe xúc gầm rú, bánh xích nghiến lên đá sỏi phát ra âm thanh ken két. Vưu Tư Gia theo hướng âm thanh, rẽ vào con hẻm bên cạnh, trông thấy ba bốn người quản lý đô thị cao lớn đội mũ rộng vành đang vây quanh một chỗ. Bên cạnh, cánh tay sơn vàng đất của chiếc xe xúc giơ cao, gầu múc nện mạnh vào bức tường trước mặt. Từng nhát đập vang dội, vữa xi măng vỡ toác, gạch đỏ bên trong ào ào rơi xuống.
Vưu Tư Gia đứng yên bất động, hiếm khi để lộ vẻ bối rối—
Cô bé chạy từ trung tâm phố qua đây chỉ để xem cho vui, không ngờ chiếc xe xúc đang san bằng chính nhà mình.
Trong đám đông, Tiểu Khang bị người ta túm tóc, xô về phía bên cạnh. Cô bé hét lên, tránh ra, để lộ bà nội phía sau đang sốt ruột và tức giận ra mặt.
Tiểu Khang ôm đầu, thoát khỏi vòng vây, tiến tới gần mấy người quản lý đô thị rồi lớn tiếng: “Không tìm được người thì đập nhà, cả xóm đều phải chịu, đập xong nhà này thì đập tiếp nhà khác.”
Những người đứng xem náo nhiệt cũng hoảng hốt: “Ai làm nấy chịu, nhà bà ta sinh con lén thì liên quan gì đến nhà tôi mà đập?”
“Giờ quy định là vậy đấy, nên bảo mấy người, ai biết Lưu Tú Phân trốn ở đâu thì mau đi tố giác đi.”
Xung quanh hỗn loạn như nồi cháo sôi. Vưu Tư Gia đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bà nội vừa nãy còn túm tóc Tiểu Khang chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Ngay lúc đó, có một bàn tay vươn ra từ phía sau, đặt lên vai cô bé.
Vưu Tư Gia quay đầu, trông thấy Dương Huyên.
“Em chạy gì mà nhanh thế.” Dương Huyên vẫn còn thở d.ốc, “Không sao chứ?”
Vưu Tư Gia lắc đầu: “Anh có thấy chị em đâu không?”
Dương Huyên hít sâu mấy hơi, gật đầu rồi dẫn cô bé đến chỗ Vưu Tư Khiết, người đang đứng phía sau đám đông.
Vừa thấy chị gái, Vưu Tư Gia liền hỏi: “Chị, phải làm sao bây giờ, nhà mình bị phá rồi.”
“Chị thấy rồi.” Vưu Tư Khiết nói, giọng điệu đầy bực bội, sau đó cúi xuống nhìn em gái một lượt, “Em không sao chứ?”
Vưu Tư Gia lại lắc đầu, ra hiệu rằng mình vẫn ổn, rồi hỏi tiếp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em hỏi chị, chị biết hỏi ai?”
Hai chị em đứng trước đầu hẻm, nhìn chiếc máy xúc ầm ầm làm việc. Trên bức tường giờ đã có một lỗ thủng rộng đến nửa người, gạch vụn và cát không ngừng rơi xuống. Qua lỗ hổng ấy, có thể thấy rõ chiếc bàn nơi hai chị em vẫn ngồi làm bài tập.
Trớ trêu thay, chỗ bị đào đúng là phòng ngủ.
Bà nội vừa nãy không biết đã đi đâu giờ lại xuất hiện. Bà tranh thủ lúc cần cẩu nâng cao cánh tay máy, chen qua mấy người đô con của đội trật tự đô thị rồi thả phịch xuống ngay sát chân tường, tỏ rõ quyết tâm sống chết cùng nó.
“Chị ơi.” Tiểu Khang khoanh tay đứng một bên, khuyên nhủ bằng giọng bất đắc dĩ, “Bây giờ chị ngồi chắn ở đây thì có ích gì đâu? Hay là gọi Lưu Tú Phân về đi, lát nữa nhà chị đào xong thì họ sẽ đào sang nhà khác, bà con láng giềng đều sống gần nhau cả, chẳng ra thể thống gì.”
Bánh xích của máy xúc lùi lại một đoạn, chuẩn bị tiếp tục đục phá bức tường kế bên.
Lúc này, bà nội bỗng móc ra từ trong ngực áo một chai nhựa màu xanh lá, thân chai quấn lớp giấy nhựa trắng, trên đó in ba chữ đỏ chót—”Địch Địch Vệ.”
Tiểu Khang biến sắc, những người xung quanh hốt hoảng kêu lên: “Trời ơi, chị ấy định uống thuốc kìa!”
“Bảo lái máy xúc đi ngay!” Bà nội vặn mạnh nắp chai nhựa, chất lỏng bên trong sóng sánh theo từng cử động của cánh tay bà. “Đào thêm một chút nữa là tôi uống liền! Cái mạng già này không đáng giá, để xem mấy người dám để xảy ra án mạng không!”
Nói rồi, bà ngửa đầu, giơ chai thuốc lên định đổ vào miệng.
Láng giềng xung quanh vội vàng xô tới ngăn cản, Tiểu Khang và mấy người bên trật tự đô thị chậm một bước, chỉ có thể đứng ngoài vòng vây, luống cuống không biết làm sao.
Từ giữa đám đông, vang lên tiếng người thúc giục: “Mau móc họng, vỗ lưng cho bà ấy đi!” Phía trước, một bà cụ lớn tuổi quay lại gọi: “Nôn ra rồi! Lấy bát nước cho bà súc miệng mau!”
Vưu Tư Khiết lập tức chạy đi lấy nước, còn Vưu Tư Gia cũng sốt ruột, định chen vào đám đông nhưng bị Dương Huyên giữ lại từ phía sau.
“Đừng vội.” Cậu cúi người xuống, giọng thấp đi, “Anh thấy màu trong chai có gì đó không đúng, chất nôn ra cũng như nước lã, chắc bà không thực sự uống thuốc độc đâu.”
Mọi người tranh cãi xem có nên gọi xe cấp cứu để rửa ruột không, nhưng cuối cùng, Tiểu Khang đành bất lực, đến khi trời chập choạng tối, bà ta cũng dẫn người rời đi.
Đèn trong phố đã sáng rực, tiếng chiêng trống từ xa vọng lại, màn biểu diễn tạp kỹ chính thức bắt đầu.
Người xem cũng dần tản ra hết. Vưu Tư Gia ngước nhìn bức tường loang lổ trước mặt, lại quay sang thấy khung cảnh huyên náo ở trung tâm phố. Cô bé còn chưa kịp bước đi thì đã bị Vưu Tư Khiết kéo vào trong nhà: “Giờ này rồi, em đừng có mà ra ngoài nữa.”
Ông bà nội bận đến mức không kịp nấu bữa tối, vội vàng bàn bạc chuyện ngủ nghỉ của hai đứa nhỏ tối nay.
Nhà ông bà chỉ dư ra một chiếc giường nhỏ, Vưu Tư Khiết tạm thời có thể chen chúc ở lại một thời gian. Còn Vưu Tư Gia, họ quyết định tối nay sẽ đưa cô bé đến nhà Lưu Tú Phân, để cô bé ở với ông bà ngoại một thời gian. Sau khi lo xong chuyện này, họ liền gọi điện cho Vưu Chí Kiên, bảo anh về xây lại bức tường, tiện thể cũng kịp về lúc đứa con thứ ba chào đời.
Vưu Tư Gia trở về phòng, vội vàng thu dọn đồ đạc. Bức tường phòng ngủ đã thủng một lỗ lớn, những món đồ quý giá của cô bé đều không còn an toàn nữa.
Cô bé tìm một chiếc hộp giấy, lục tung rương hòm, cất hết nào là bi ve, đám ‘bé cưng hải dương’ cô bé nuôi, mấy chồng hình dán nhăn nhúm, túi cát, chó bông nhỏ… tất cả đều nhét vào trong.
Sau đó, cô bé chạy sang căn nhà đối diện chéo bên kia đường. Không màng sợ hãi, cô vén rèm chống muỗi, thò đầu vào thăm dò.
Quả nhiên, Dương Huyên không đi xem tạp kỹ mà đang ăn cơm với ông bà ngoại. Nhìn thấy Vưu Tư Gia, cậu liếc mắt sang ông ngoại vẫn đang ăn rồi vội vàng đặt đũa xuống, chạy ra ngoài.
Vừa bước qua cửa, cậu đã hỏi ngay: “Sao thế?”
Vưu Tư Gia chỉ kéo cậu về nhà mình, vừa nói vừa khoa tay múa chân kể lại chuyện mình sắp phải đi. Nói xong, cô bé nghiêm túc chỉ vào chiếc hộp giấy dưới đất.
Cô bé muốn giao lại toàn bộ tài sản của mình cho cậu.
Dương Huyên không vội ôm lấy hộp, chỉ hỏi: “Thế bao giờ em về?”
Vưu Tư Gia gãi gãi đầu: “Nhà sửa xong chắc là có thể về được rồi, bà nội em nói nhiều nhất là một tháng.”
Dương Huyên gật đầu: “Được, anh giữ giúp em, đợi em về.”
Vưu Tư Gia cười tít mắt, đưa ngón út ra: “Móc ngoéo nhé.”
Dương Huyên cũng bật cười, vừa duỗi tay ra thì bà nội đã bước vào, mặt đầy sốt ruột, túm lấy cổ áo Vưu Tư Gia lôi ra ngoài: “Giờ này còn chạy lung tung, bà đưa mày đi một chuyến rồi về, chắc cũng phải nửa đêm hai ba giờ mới tới nơi…”
Dương Huyên đang vươn tay dở dang đành phải buông xuống, cũng theo ra ngoài.
Trước cửa đã đỗ sẵn một chiếc xe ba gác, trên đó có một chiếc ghế đẩu, bên cạnh là túi nhựa đựng quần áo thay. Vưu Tư Gia trèo lên, vừa ngồi vững đã cúi xuống đập chết một con muỗi đang bám trên chân cô bé hút máu.
Xích xe ba gác kêu “cạch cạch” khi bắt đầu lăn bánh. Vưu Tư Gia ngồi chòng chành phía sau, vẫy tay về phía Dương Huyên.
Dương Huyên cũng giơ tay lên vẫy lại, chân bước nhanh theo xe hai bước.
Ánh trăng như nước, trong veo và sáng tỏ, bóng cành ngô đồng đổ xuống lốm đốm, lướt qua chiếc xe nhỏ đang cọt kẹt lăn bánh. Vưu Tư Gia nhìn cậu, ánh mắt trong trẻo.
Trước khi rẽ, cô bé lại giơ tay vẫy thêm lần nữa.
Dương Huyên cũng khẽ lắc tay lần nữa.
Đến khi xe ba gác rẽ đi, cậu còn bước thêm mấy bước về phía trước, nhưng lúc này chẳng còn thấy gì nữa, bấy giờ mới chịu hạ tay xuống.
Không biết có phải do giơ tay quá lâu hay không, mà cánh tay cậu bỗng trở nên nặng trĩu, rũ xuống bên người tựa hồ mang sức nặng ngàn cân.