Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 27

Vừa lỏng tay ra, lon nước uống Vưu Tư Gia đang ôm trong lòng lăn lông lốc xuống đất.

Cô vội cúi người nhặt lên, rồi đứng dậy phản bác: “Cậu đừng nói bậy…”

“Mình đâu có nói bậy.” Tôn Đình Đình chớp mắt, “Thầy tiếng Anh chắc chắn không phải té xe đạp đâu.”

Vưu Tư Gia “Ồ” một tiếng, cô đại khái có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, sau đó như thể chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng phân trần: “Không phải vậy, Dương Huyên không phải là đại ca, mình cũng không phải là cái gì đó—”

Tôn Đình Đình trêu chọc: “Là cái gì?”

“Mình là em gái anh ấy.”

“Là em gái ruột à? Có quan hệ huyết thống không?”

“Không có.”

“Thế thì đúng rồi.” Tôn Đình Đình búng tay một cái, “Em gái kết nghĩa mà, bọn mình đều hiểu mà.”

Vưu Tư Gia biết được không ít cái gọi là “luật lệ” trong “giới” của họ từ Tôn Đình Đình, và từ đó bổ sung thêm một số tin đồn về Dương Huyên những năm trước.

Chẳng hạn như chém người hồi cấp hai, vào đồn công an hồi cấp ba, tốt nghiệp xong là chuẩn bị gia nhập xã hội đen,…

Vưu Tư Gia nghe mà lè lưỡi, do những tin đồn quá phóng đại. Cô không dám hỏi Dương Huyên, nhưng đã kể lại những chuyện này cho Lý Mãn.

Khi cô kể về những tin đồn này, Lý Mãn đang quấn áo bảo hộ của Dương Huyên trước cửa tiệm sửa xe, tay phải cầm kéo, tay trái kéo chiếc khăn đang quàng quanh cổ Vưu Tư Gia, đang cắt tóc mái cho cô.

Sau khi tan học, ban đầu cô định đến tiệm làm tóc để cắt tóc, nhưng Lý Mãn lại háo hức muốn thử và bảo cô đừng phí tiền. Ban đầu cô không tin tưởng anh ta lắm, sau đó Dương Huyên cũng đứng bên cạnh bảo đảm rằng Lý Mãn từng là thợ học việc ở tiệm làm tóc, Vưu Tư Gia mới ngồi xuống.

Nghe cô một mực bắt chước lời người ta, Lý Mãn cười đến nỗi tay run lên, rồi kéo lệch đi, khiến tóc mái bị hớt một đường thưa.

Vưu Tư Gia chỉ thấy Lý Mãn như con gà bị bóp cổ, rõ ràng một giây trước còn cười ngoác miệng, giây sau đã bị bóp nghẹt. Động tác cắt tóc của anh ta trở nên chậm chạp và do dự, bên trái thì tỉa, bên phải thì cắt, hoàn toàn mất đi vẻ mạnh mẽ ban đầu khi ấn cô ngồi xuống ghế.

Dương Huyên xách bữa tối về, phát hiện Lý Mãn liếc nhìn mình với vẻ áy náy. Anh gọi Vưu Tư Gia đi ăn cơm, nhưng cô không thèm để ý đến anh.

Lý Mãn kéo Dương Huyên sang một bên, ho khan hai tiếng: “Làm sao đây?”

“Làm sao là làm sao?” Dương Huyên nhìn anh ta, “Giờ em ấy cũng không thèm nhìn em nữa, đây đúng là độ tuổi thích làm đẹp của con gái, anh làm cái gì vậy?”

“Tóc của cậu cũng do tôi chăm sóc, cậu không tin tưởng tay nghề của tôi sao?” Lý Mãn đặt tay lên vai anh, bắt đầu biện minh, “Chỉ là tôi nghe được một số tin đồn về cậu ha ha ha…”

Dương Huyên gạt tay anh ta ra: “Phiền phức quá, em đưa em ấy đi mua mũ vậy.”

“Cho tôi đi cùng với.” Lý Mãn nói, “Con chó nhà tôi đẻ sáu con, thứ Bảy có chợ phiên, hai đứa mình đem bán đi. Trời nóng rồi, tiền còn lại có thể mua cho em gái chúng ta chút kem ăn.”

“Em gái chúng ta là sao.” Dương Huyên nói, “Anh có quan hệ gì đâu? Anh còn cắt tóc em ấy thành như vậy.”

Lý Mãn tự thấy mình sai: “Được rồi, được rồi, em gái cậu, em gái cậu, được chưa.”

Vì vậy, sáng sớm cuối tuần, Vưu Tư Gia đã bị Dương Huyên kéo đi chợ phiên.

Một số cửa hàng quần áo vừa mới mở cửa, đang dựng lều trên đường phố, Dương Huyên bảo Vưu Tư Gia đi chọn mũ trên giá.

Vưu Tư Gia chọn nửa ngày, cuối cùng chọn một chiếc mũ lưỡi trai màu đen không có logo hay họa tiết nào.

“Em muốn cái này à?” Dương Huyên liếc nhìn, “Chắc chắn chứ?”

Nói xong, anh đưa cái mình chọn cho cô xem: “Mấy cái màu hồng màu vàng này đẹp biết bao, trên còn có hình vịt con và cừu con, em không thích à?”

Vưu Tư Gia liếc nhìn những hình hoạt hình trên đó, lắc đầu thật nhanh: “Mấy cái này chỉ học sinh tiểu học mới đội thôi.”

Nói xong, cô đi đến trước mặt ông chủ đang lắp lều: “Bác ơi, cháu mua cái này, bao nhiêu tiền ạ?”

Ông chủ làm việc đổ mồ hôi, kéo áo lên, để lộ cái bụng tròn như nửa quả dưa hấu: “Cái này à? Ba mươi.”

Vưu Tư Gia vừa định móc tiền ra thì Dương Huyên đã đến phía sau cô, giơ tay lấy chiếc mũ và bắt đầu mặc cả với ông chủ: “Ba mươi? Đắt quá, cho cái giá lương tâm đi.”

Ông chủ liếc nhìn anh: “Đây là em gái cậu à? Hai mươi lăm, không thể thấp hơn được nữa.”

“Mười lăm.” Dương Huyên trực tiếp đưa ra giá, “Mở hàng buôn bán đầu tiên, nhanh lên.”

“Hai mươi, thấp hơn thì không thể hoàn vốn được.”

Vưu Tư Gia kéo kéo Dương Huyên, đối phương không để ý đến cô, tiếp tục khăng khăng: “Mười lăm tôi lấy luôn.”

“Này, cậu nhóc này.” Ông chủ kéo lại áo đã vén lên tận bụng, “Thấy cậu thực sự muốn, mười tám được không?”

Dương Huyên đặt mũ xuống, nắm cổ tay Vưu Tư Gia kéo ra ngoài: “Chúng ta đi cửa hàng khác xem.”

Sức anh rất lớn, Vưu Tư Gia vừa bị kéo đi được hai bước thì nghe thấy tiếng ông chủ phía sau vang lên: “Này này này, quay lại, tôi gói cho cậu, này, bán lỗ đấy…”

Dương Huyên lúc này mới quay lại. Anh móc tiền trả cho ông chủ, sau đó nói không cần túi đựng rồi đội chiếc mũ lên đầu Vưu Tư Gia.

Mặt trời vừa ló dạng, không khí nóng bức cũng bắt đầu bốc lên.

Dương Huyên dùng số tiền mặc cả được mua vài gói kem que, chia cho Vưu Tư Gia và Lý Mãn.

Ba người họ tìm một chỗ, đặt một cái thùng giấy lớn phía trước, bên trong thùng lót một lớp rơm, bên trong chen chúc sáu con chó đất con đang kêu ư ử, từng cục một, màu sắc khác nhau, nhưng tất cả đều có đầu xù mịn và đôi mắt tròn vo.

Lý Mãn xé nắp thùng giấy, dùng bút đánh dấu viết bốn chữ lớn “mỗi con ba mươi” lên trên, đặt phía trước mặt mình.

Còn Vưu Tư Gia ngậm que kem, bế ra một con chó con hay bị dẫm đạp.

Bộ lông xám xám của nó làm cô nhớ đến Bì Bì.

Bì Bì hiện giờ vẫn đang ở nhà Trình Viên Viên, thỉnh thoảng cô ấy gửi video cho cô, nó đã lớn lên nhiều rồi.

Đang nghĩ như vậy thì Dương Huyên lên tiếng: “Em thích con này à?”

Vưu Tư Gia gật đầu.

“Rất giống con mà em thường xem trên điện thoại phải không?”

“Ơ?” Cô hơi ngạc nhiên, “Anh biết à?”

“Thấy lúc ăn trưa.” Dương Huyên nói xong liền huých Lý Mãn, “Con này anh để lại.”

“Tại sao chứ?” Lý Mãn hứng chí, “Cả buổi sáng đã gần bán hết rồi, cậu muốn mua, anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng chứ.”

Cuối cùng con chó này vẫn được để lại, để đáp lễ, Dương Huyên tối mời Lý Mãn ăn cơm.

Địa điểm được chọn là quán cơm nhà Tôn Long. Vào mùa hè, họ sẽ mang bàn ghế ra ngoài và còn dựng cả lò nướng.

Ngoài hai người họ và Tôn Long, nghe nói còn có Tóc Vàng số hai, số ba, số bốn… Vưu Tư Gia vốn không muốn đi, nhưng cô theo Dương Huyên đến cửa hàng, vừa vào cửa đã thấy anh bị nhóm người này vây quanh, trong đó còn có vài cô gái ăn mặc rất mát mẻ.

Vưu Tư Gia không tìm được cơ hội để nói chuyện rời đi, đành phải im lặng ngồi xuống.

Gió đêm mát mẻ, khói từ lò nướng thổi qua, Vưu Tư Gia cúi đầu ho khan hai tiếng.

Một cái bàn thấp rộng lớn có bảy tám người ngồi quanh, Dương Huyên đang nói chuyện với một cô gái ngồi ở góc cùng phía, nói đến giữa chừng bỗng vỗ vỗ Vưu Tư Gia: “Em dịch về phía anh một chút, kẻo khói bay vào em.”

Vưu Tư Gia xách ghế đẩu nhỏ nhích qua. Cô nghe thấy cô gái đó đang hỏi Dương Huyên có thể chở cô ấy đi chơi bằng xe moto không.

Dương Huyên mỉm cười, đứng dậy chia xiên nướng trước mặt cho mọi người một lượt.

“Sau núi không phải thường có đua xe à?” Cô gái vén tóc ra sau, “Em đã đi xem vài lần, đặc biệt hồi hộp, hình như họ còn đặt tiền thưởng nữa.”

Một xiên thịt ba chỉ được đặt lên đĩa trước mặt Vưu Tư Gia, tiếp theo là một xiên trứng cút nướng.

Dương Huyên tiếp tục chia xiên nướng: “Em không ăn lòng đỏ trứng phải không? Loại này ăn được không?”

“Em ăn lòng đỏ—” Cô gái nói được nửa chừng, đột nhiên nhận ra anh dường như không phải đang nói chuyện với cô ấy.

Nhưng Dương Huyên vẫn đưa xiên nướng cho cô ấy.

Ánh mắt cô gái rơi lên mặt Vưu Tư Gia, hơi tò mò: “Đây là…?”

Dương Huyên bỏ qua câu hỏi này, khi ngồi xuống anh trả lời câu hỏi trước đó: “Kiểu đua chui đó không thể tham gia được.”

“Tại sao?”

“Tại họ chơi lớn đấy.” Lý Mãn tiếp lời, “Con xe Xuân Phong của Huyên là xe cũ, đây vẫn là giá mùa đông rẻ, bỏ ra hai mươi ba nghìn (*) để lấy về đấy.”

(*) 23.000 Nhân dân tệ ~ 85 triệu VND

“Trầy xước thì tiếc là một chuyện, đám chơi xe đó toàn là người có tiền, xe moto đều là BMW S1000RR, Ducati, bọn họ không thiếu tiền, càng không để mắt tới chúng ta.”

Vưu Tư Gia thấy Dương Huyên không nói gì. Nửa phút sau, anh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng quay lại, tay xách vài chai bia.

Anh vừa trò chuyện vừa rót cho những người xung quanh, duy chỉ bỏ qua cô.

Vưu Tư Gia ăn vài xiên thịt nướng, nghe họ nói chuyện về xe, cảm thấy thật chán, lại có chút ngột ngạt. Trong ký ức của cô, Dương Huyên là người hay bị bắt nạt, chỉ biết đạp xe đạp đưa cô đi học về, nhưng Dương Huyên khi đã lớn dường như luôn dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông.

Anh vừa mới ngồi xuống được hai phút, lại rời đi.

Vưu Tư Gia nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt theo được nửa đường, đột nhiên lại bị người đàn ông bàn trước thu hút, chỉ thấy anh ta loạng choạng đứng dậy, đi sang bên kia đường, đối diện với một cái cây đột nhiên c.ởi q.uần.

Vưu Tư Gia giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Khi hoàn hồn, mới phát hiện giữa bàn rất ồn, mọi người bắt đầu giơ tay muốn chạm cốc, có người hét lớn Dương Huyên đi đâu rồi.

Lý Mãn thấy ly của Vưu Tư Gia trống không, đứng lên định rót bia cho cô.

Một bàn tay ngăn cản động tác của Lý Mãn.

“Đừng rót bia cho em ấy.” Dương Huyên ngồi xuống, tiện tay đặt lên bàn cô một chai nước ngọt, cũng không nhìn cô.

Lý Mãn hỏi Vưu Tư Gia: “Em, uống không?”

Vưu Tư Gia không biết mình đang nghĩ gì. Giống như không cam tâm luôn bị coi là trẻ con nên cô nói cô muốn uống.

Dương Huyên từ lúc ngồi xuống cứ mãi bận rộn, bây giờ mới nhìn cô, anh cười nói: “Anh dùng đũa chấm một chút, em nếm thử vị là được rồi.”

Mọi người xung quanh cười ồ lên. Còn Vưu Tư Gia quay mặt đi.

Cuối cùng cũng ăn xong về nhà, Vưu Tư Gia ôm chó con nhảy xuống xe moto. Đúng lúc cô định vào cửa, Dương Huyên đột nhiên gọi tên cô.

Vưu Tư Gia quay đầu lại.

“Sao em không vui?” Anh hỏi, “Là thấy ăn cơm quá chán à? Hay là không thích đám người đó?”

Cô nói đều không phải.

Nhưng Dương Huyên nói anh biết rồi, lại hỏi: “Em đặt tên cho nó chưa?”

Anh chỉ con chó con.

Vưu Tư Gia nói: “Nó tên là Lạc Lạc.”

Nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Đại Hoàng đâu rồi?”

Có muỗi bay qua, Dương Huyên vỗ một cái vào cánh tay, anh nói: “Đại Hoàng già rồi.”

“Già rồi?”

“Đúng vậy, nó sống đến năm ngoái.”

Vưu Tư Gia không nói gì nữa, cô lại đi đến trước mặt anh: “Vậy đưa Lạc Lạc cho anh.”

Dương Huyên lắc đầu: “Có Đại Hoàng là được rồi, Lạc Lạc là chó con của em.”

Nhắc đến chuyện trước kia, bỗng cảm thấy có chút kỳ diệu. Vì vậy Dương Huyên cũng nhớ ra một chuyện: “Em đợi một chút, anh có đồ đưa cho em.”

Dương Huyên đẩy xe moto đi. Còn Lạc Lạc đã buồn ngủ rồi. Ở vùng quê, chó đất rất dễ nuôi, Vưu Tư Gia đặt nó trở lại thùng giấy, khi đi ra lần nữa, Dương Huyên đã quay lại cửa, và anh cũng ôm một cái thùng giấy.

“Anh nhớ ra một chuyện.” Anh cúi người xuống, bật đèn pin, “Đây đều là đồ của em, sau khi em đi, người nhà em ném những thứ này vào đống rác sau nhà, anh thấy quen mắt nên nhặt về, giữ đến tận bây giờ…”

Vưu Tư Gia không cần mở ra cũng biết những thứ này là gì.

Vốn tưởng rằng, về thời thơ ấu, cô đã không còn bất cứ thứ gì để nhớ nhung.

Vưu Tư Gia ngồi xổm trên mặt đất, vẫn chưa mở chiếc hộp này.

Dương Huyên đột nhiên vỗ một cái lên cánh tay cô.

Vưu Tư Gia ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt Dương Huyên sáng lên, anh chiếu đèn pin vào lòng bàn tay: “Có muỗi.”

Vưu Tư Gia ngơ ngẩn gật đầu.

Bàn tay thì ấm, hơi thở thì nóng.

Thật kỳ lạ. Vưu Tư Gia nghĩ, đây rõ ràng là một người sống.

Nhưng cô lại vô cớ cảm thấy những thứ tạo nên Dương Huyên dường như không phải xương cốt, thịt máu. Giống như cô thường biến mình thành chiếc lá dương run rẩy, hoặc con cua ẩn nấp dưới tảng đá trong giấc mơ.

Dương Huyên cũng nên được tạo thành từ những chất liệu khác. Chẳng hạn như bia lạnh, sắt thép sáng bóng hoặc rơm rạ mùa hè, kiểu như vậy.

Bình Luận (0)
Comment