Vưu Tư Gia trợn to mắt nhìn Lục Trạch Minh, đối phương nghiêng đầu một chút, ánh mắt gặp nhau trong chốc lát, sau đó di chuyển nhìn ra ngoài cửa.
Lần này lớp học thực sự im lặng.
Vưu Tư Gia cũng theo đó nhìn ra –
Một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa, thân hình vuông vức, hói đầu, đeo kính, mặt bóng nhẫy.
Cô nghe thấy nam sinh phía sau phát ra âm thanh yếu ớt như than thở: “Đệt, sao lại là thầy ấy!”
Bạn cùng bàn của nam sinh tò mò: “Giáo viên chủ nhiệm cũ của cậu à?”
“Đúng vậy, Trương Hói nổi tiếng gần xa.” Nói xong đối phương lập tức cúi đầu, “Suỵt, đừng nói nữa! Thầy ấy nhìn qua rồi…”
Trình Viên Viên lúc này cuối cùng cũng xuất hiện ở ngoài cửa, cô ấy thò đầu dòm ngó phía sau giáo viên chủ nhiệm.
Vưu Tư Gia vội giơ tay vẫy vẫy với đối phương.
Trình Viên Viên muốn vào, nhưng đường vào bị chặn, Vưu Tư Gia thấy cô ấy nhích qua nhích lại, cuối cùng đành gọi một tiếng thầy. Giáo viên chủ nhiệm lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy nhưng không tránh đường, ngược lại lôi Trình Viên Viên ra ngoài.
Vưu Tư Gia vội vàng vươn cổ nhìn ra ngoài, lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng thì thầm: “Cậu ấy xui rồi…”
Qua khoảng hai phút, Trình Viên Viên và giáo viên chủ nhiệm lần lượt vào, cô ấy nhăn mặt, thấy người bên cạnh Vưu Tư Gia, lại lộ vẻ ngạc nhiên và thắc mắc.
Vưu Tư Gia nhìn Lục Trạch Minh, vẻ mặt khó xử. Nhưng Lục Trạch Minh như không nhận được tín hiệu của cô.
Trình Viên Viên thấy vậy liền ngồi xuống chỗ còn lại phía trước chéo.
Đợi tan học, Trình Viên Viên quay đầu, Vưu Tư Gia nghiêng người, hai cái đầu xếp thành đường chéo ghép lại với nhau –
“Mình xui quá!”
“Thầy nói gì?”
“Thầy ấy dữ lắm, mắng mình một trận!”
“Hả?”
“Nói ngày đầu tiên đã đi muộn, thái độ không đúng đắn, phạt mình quét dọn vệ sinh.”
“Không sao.” Vưu Tư Gia an ủi cô ấy, “Mình cùng làm với cậu.”
Trình Viên Viên liếc nhìn phía sau, Lục Trạch Minh mặt không biểu cảm, như thể không nghe thấy hai người nói chuyện. Cô ấy dùng ánh mắt hỏi Vưu Tư Gia chuyện gì thế. Vưu Tư Gia đáp lại bằng một vẻ mặt vô tội.
Sau khi kết thúc tự học buổi tối, hai người ở lại quét dọn vệ sinh.
“Vậy hai người cả ngày không nói chuyện với nhau sao?” Trình Viên Viên ngạc nhiên, “Mình và bạn cùng bàn mới quen nhau hôm nay, mà buổi học tự học buổi tối đã viết đến bảy tờ giấy nháp để nói chuyện!”
“Đúng vậy.” Vưu Tư Gia ngồi thẳng dậy, gãi gãi đầu, “À, cũng có nói một câu. Trong giờ tự học buổi tối, bút của cậu ấy rơi xuống, mình nhặt giúp, cậu ấy nói cảm ơn.”
“Được rồi, dù sao mình cũng không dám nói chuyện nhiều với cậu ấy, cậu ấy lạnh lùng lắm. Nhưng như vậy cũng tốt, không ai làm phiền cậu học tập.”
“Nhưng mình vẫn muốn ngồi cùng với cậu.”
“Không sao.” Trình Viên Viên nói, “Sau này chắc sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.”
Vưu Tư Gia gật đầu.
Nhưng khác với thông thường, cho đến khi kết thúc kỳ thi tháng đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa có dấu hiệu sắp xếp lại vị trí.
Vưu Tư Gia và Lục Trạch Minh cứ thế ngồi cùng bàn một tháng. Đến khi họ chính thức có giao tiếp với nhau là do một tiết học vật lý.
Ngày hôm đó, Lục Trạch Minh không mang theo sách bài tập vật lý, lớp đã học được mười phút, Vưu Tư Gia phát hiện trên bàn đối phương chỉ có giấy nháp liền đẩy tập bài tập của mình sang chỗ cậu ta.
Cậu ta nhìn cô một cái, cầm lấy bút, hơi xoay người lại.
Mỗi khi gặp bài tập vật lý khó không làm được, Vưu Tư Gia thường không nhịn được mà vò tóc bù xù, không may thầy vật lý của lớp này nói rất nhanh, tư duy nhảy vọt. Vưu Tư Gia vẫn đang suy nghĩ về cách vẽ hình của câu hỏi đầu tiên, thầy đã ngay lập tức chuyển sang công thức của câu hỏi thứ hai, đến khi giảng xong câu hỏi thứ ba, tóc của Vưu Tư Gia đã biến thành tổ chim.
Lục Trạch Minh đột nhiên hỏi cô, liệu cậu ta có thể viết cách giải lên trên đó không. Vưu Tư Gia vội vàng vuốt tóc xuống, nói có thể.
Cậu ta dùng bút đỏ để viết, các đốt ngón tay thon dài, chữ viết mạnh mẽ và gọn gàng.
Đến khi tan học, Vưu Tư Gia cầm tập bài tập lên tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên phát hiện cách giải mà Lục Trạch Minh viết chi tiết hơn nhiều so với trên bảng. Cậu ta đã bổ sung đầy đủ những công thức mà thầy vật lý đã lược bỏ, khiến Vưu Tư Gia đọc qua một lượt đã thấy bừng sáng.
Thứ Sáu tan học sớm, Vưu Tư Gia đeo ba lô đến tiệm rửa xe tìm Dương Huyên.
Dương Huyên vẫn đang làm việc, thấy cô đến liền bảo Vưu Tư Gia đợi anh một lát.
Cô nhảy nhót đi lòng vòng quanh đó một vòng, khi quay lại, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy vai cô, tiếp theo là giọng nói quen thuộc—
“Em gái! Anh nhớ em chết đi được!”
Vưu Tư Gia quay đầu lại, không ngờ lại là Lý Mãn sau thời gian dài không gặp.
Cô mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Dương Huyên không biết xuất hiện từ lúc nào ở phía sau, anh kéo Lý Mãn ra: “Không thấy nóng à.”
Lý Mãn bị đẩy sang một bên, không hiểu: “Bây giờ là tháng mấy rồi, tiết trời thu cũng đã hết, nóng cái gì?”
Nói xong, Lý Mãn lại đến véo má Vưu Tư Gia: “Xinh đẹp ra rồi đấy!”
Được khen, Vưu Tư Gia vui vẻ, cười tít mắt với đối phương.
Dương Huyên lại một lần nữa giơ tay gạt đối phương ra: “Khát rồi, anh giúp em đi mua hai chai nước.”
“Ơ cái cậu này,.” Lý Mãn không hài lòng, “Tôi mới định hàn huyên tí.”
Dương Huyên dường như đang vội uống nước, không nói hai lời đã đẩy anh ta đi.
Buổi tối, ba người giống như trước đây cùng đi ăn nhà hàng.
Hoá ra Lý Mãn đã đến thành phố từ thứ Hai tuần này, anh ta vẫn quay lại nghề cũ, làm việc ở tiệm làm tóc gần đó.
Nhân lúc hai người đang nói chuyện, Vưu Tư Gia cầm chai bia bên cạnh, rót đầy một cốc lớn cho mình.
“Mua từ tay anh ta à?” Lý Mãn vứt que xiên lên bàn, “Vậy giá chắc là rẻ lắm.”
Dương Huyên uống nửa ly bia: “Cũng tính là của anh ta trước đây, chưa đi nhiều, vì quan hệ tốt nên bán lại cho em với giá thấp.”
“Con nhà giàu quả nhiên hào phóng, có phải anh ta đi chơi đua trên núi không?”
Dương Huyên gật đầu.
Lý Mãn nhìn vẻ mặt anh, tiếp tục hỏi: “Cậu từng đi cùng chưa?”
Vưu Tư Gia bưng cốc lên uống hết rất nhanh, sau đó lại đưa tay sang bên cạnh.
Dương Huyên không nhìn về phía cô, nhưng trực tiếp dời chai bia đi: “Đã đi vài lần, nhưng hầu hết thời gian chỉ xem họ chơi thôi.”
Vưu Tư Gia đành phải ngượng ngùng rút tay về.
Lý Mãn cũng trở nên hào hứng: “Lần sau có cuộc đua như vậy nhớ gọi tôi, tôi đi theo góp vui.”
Vưu Tư Gia nghe thấy từ khoá, cũng ngồi thẳng dậy: “Đua gì? Vui như thế nào? Em cũng muốn đi.”
Dương Huyên liếc nhìn cô, không nói gì.
Lý Mãn vỗ ngực bên cạnh: “Yên tâm, lúc đó anh chắc chắn sẽ gọi em.”
Ăn xong, Lý Mãn trở về phòng trọ của mình, Dương Huyên xách túi của Vưu Tư Gia, đưa cô về nhà.
Ánh đèn đường mờ ảo, bóng hai người một dài một ngắn.
Vưu Tư Gia hỏi: “Anh định mua xe moto à?”
Dương Huyên gật đầu.
“Em có một chuyện.” Vưu Tư Gia đột nhiên dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc.
Dương Huyên cũng dừng lại theo, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên mặt cô: “Hửm?”
“Em cũng muốn lái xe moto.” Cô nói, “Anh có thể dạy em được không?”
Dương Huyên cười một cái, nói có thể.
Vưu Tư Gia reo lên một tiếng, nhanh chóng đi vài bước vào trong ngõ, khi sắp vào cửa, Dương Huyên đột nhiên gọi tên cô.
Cô quay người lại: “Hửm?”
Dưới ánh đèn, đường nét gương mặt anh dịu dàng.
“Còn một chuyện nữa.” Dương Huyên dường như đang cân nhắc từ ngữ, “Em sắp mười tám tuổi rồi, là một người trưởng thành.”
Vưu Tư Gia sửa lại: “Còn hai năm nữa.”
“Được.” Dương Huyên sửa lại, “Em còn hai năm nữa sẽ là một người trưởng thành.”
Vưu Tư Gia đợi anh nói tiếp.
Dương Huyên ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Lý Mãn thì khá thân với em, anh ấy chắc không có ý gì khác.”
Vưu Tư Gia gật đầu.
“Nhưng những hành động như ôm vai, véo má đều thuộc loại tiếp xúc khá thân mật, sau này em nên chú ý một chút, đừng để người khác chạm vào em quá dễ dàng…” Dương Huyên sợ lời nói quá cứng nhắc nên đã thêm một câu, “Với bạn nữ thì được.”
“Em và Viên Viên thường xuyên như vậy.”
Dương Huyên gật đầu: “Viên Viên thì được.”
Vưu Tư Gia chớp mắt: “Vậy còn anh?”
Dương Huyên ngẩn ra, sau đó hạ mắt xuống, không nói gì.
“Chúng ta cũng rất thân mà.” Vưu Tư Gia vừa nói vừa tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay anh nâng lên, “Em nghĩ anh có thể, má em chạm vào vui lắm, Viên Viên cũng thích véo.”
Bàn tay Dương Huyên dài và mạnh mẽ, lòng bàn tay thô ráp. Vưu Tư Gia nắm tay anh kéo lên, như kéo một vật nặng cũ kỹ, có nguy cơ rung lắc tuột ra.
Cô áp mặt lại gần, nhẹ nhàng dựa vào lòng bàn tay đan vào nhau của họ, so sánh với nhau, má cô mát lạnh hơn.
Dương Huyên chạm một cái, sau đó rút tay về.
Vưu Tư Gia ngước mắt nhìn anh.
Anh đột nhiên giơ tay lên lại, dùng các khớp ngón tay cọ xát mạnh lên mặt cô một cái, sau đó làm rối tóc cô, giọng bất lực: “Hằng ngày em nghĩ gì trong đầu vậy?”
Vưu Tư Gia vội vàng xin tha.
Dương Huyên rút tay về: “Đúng là trẻ con.”
Vưu Tư Gia phản bác: “Anh vừa mới nói em là người trưởng thành mà!”
Dương Huyên mỉm cười: “Mau lên nhà đi ngủ đi, ngày mai anh chở em cùng đi trên xe moto.”
Vưu Tư Gia vui lên, quay đầu định vào cửa.
“Tư Gia.”
Anh gọi tên cô từ phía sau.
Cô quay đầu lại: “Hửm?”
“Không có gì.” Anh nói, “Chúc ngủ ngon.”
Vưu Tư Gia cũng vẫy tay: “Chúc ngủ ngon.”
Sau khi kết thúc cuối tuần này, Hội thao mùa thu của Trường Trung học Số Một sắp bắt đầu, thời gian được ấn định trước kỳ thi giữa kỳ.
Mỗi lớp đều có chỉ tiêu số người tham gia cố định, mấy ngày nay lớp phó thể dục năn nỉ mọi người, hỏi từng người trong lớp có đăng ký tham gia môn nào không.
Khi bảng đăng ký chuyển đến chỗ Lục Trạch Minh, cậu ta không cầm lấy, chỉ nhìn một cái, giọng lạnh nhạt: “Tôi không đăng ký.”
Đối phương lập tức mặt buồn thiu: “Anh ơi, anh tốt bụng ơi, em còn trông cậy anh đăng ký để kéo không khí nữa, nếu anh không đăng ký, thì càng không có ai đăng ký, anh làm ơn, đăng ký một môn cũng được…”
Vưu Tư Gia ngồi bên cạnh, đưa một tay vẫy vẫy: “Để mình xem.”
Nói xong, cô lấy bảng đăng ký, đặt lên bàn liếc qua một cái, cắn nắp bút liền viết sột soạt lên trên.
Khi lớp phó thể dục nhận lại bảng, có chút sửng sốt: “Cậu đăng ký nhiều thế!”
Lục Trạch Minh nghe vậy, cũng liếc nhìn một cái, sau đó nhìn về phía Vưu Tư Gia.
“Đúng vậy.” Vưu Tư Gia gật đầu, “Miễn là không bị trùng thời gian, mình đều điền hết.”
Đối phương gần như muốn quỳ xuống trước cô: “Chị ơi, chị tốt quá, dù chị không giành được giải thì sau này chị vẫn là ân nhân cứu mạng của em!”
Vưu Tư Gia vẫy tay, có vẻ háo hức thử sức: “Mình chắc chắn giành được giải, yên tâm!”
Hội thao kéo dài hai ngày, học sinh mỗi lớp đều mang ghế của mình tụ tập quanh sân vận động.
Vưu Tư Gia tham gia nhiều môn, nhưng đều tập trung vào chiều ngày đầu tiên và ngày thứ hai.
Cô mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, sau khi khởi động xong thì đi tham gia nhảy xa, nhẹ nhàng vào được bán kết. Sau khi thi xong vòng này, cô không có môn nào nữa, lại ngồi về chỗ của lớp.
Trình Viên Viên bên cạnh cầm vở viết gấp gáp, Vưu Tư Gia tò mò: “Cậu đang viết gì thế?”
“Những lời khen ngợi cậu!” Đối phương xé một tờ giấy từ vở, “Lát nữa mình sẽ gửi lên đài chủ tịch để họ đọc lên!”
Cô vừa dứt lời, thấy mọi người xung quanh đều vươn cổ nhìn ra ngoài.
Vưu Tư Gia cũng nhìn theo, phát hiện là lớp phó thể dục và Lục Trạch Minh, hai người ôm một cái hộp, bên trong đựng nước khoáng, đồ uống bổ sung năng lượng và sô-cô-la.
Hai người chia đám đông thành hai nửa, mỗi người một bên phát nước khoáng cho từng học sinh, vận động viên ngoài nước khoáng còn được phát thêm một chai nước uống và một thanh sô-cô-la.
Vưu Tư Gia và Trình Viên Viên ngồi đúng khu vực mà Lục Trạch Minh phụ trách phát.
Cậu ta đi qua, từ trong hộp đưa cho họ mỗi người một chai nước. Trình Viên Viên vẫn còn đang viết, Vưu Tư Gia liền nhận giùm cô ấy, nói lời cảm ơn.
Lục Trạch Minh ôm hộp đi ra phía sau.
Trình Viên Viên viết xong, đặt bút xuống, Vưu Tư Gia đưa chai nước còn lại cho cô.
“Của cậu đâu?”
Vưu Tư Gia lắc lắc chai nước khoáng trong tay mình.
Trình Viên Viên cảm thấy có gì đó không đúng: “Cậu là vận động viên mà, sao chỉ cho cậu một chai nước?”
Nói rồi cô ấy định đứng dậy gọi người, nhưng chưa kịp lên tiếng, đã thấy Lục Trạch Minh quay lại.
Cậu ta lấy từ trong hộp ra một chai nước bổ sung năng lượng đưa cho Vưu Tư Gia.
Vưu Tư Gia vừa nhận lấy, đối phương lại đưa thêm một chai nữa, cô chưa kịp phản ứng, cậu ta lại lật ngược cái hộp úp lên đầu gối Vưu Tư Gia, vỗ vỗ đáy hộp, sau đó lấy hộp đi.
Một đống nhỏ kẹo sô-cô-la bị đổ ra hết, còn có mấy cái rơi xuống đất.
Lục Trạch Minh không nói lời nào, quay người đi luôn.
Vưu Tư Gia chẳng hiểu gì cả, cúi người nhặt những thanh sô-cô-la rơi xuống.
Đang nhặt thì nghe thấy giọng to của lớp phó thể dục vang lên ở phía trước: “Tôi đã nói rồi, nếu còn dư thì hai đứa mình chia nhau thầm lặng mà? Sao cậu lại đưa hết cho cậu ấy? Thiên vị cũng không phải thiên vị kiểu này chứ?”
Vừa dứt lời, không khí im lặng hai giây, xung quanh lập tức vang lên tiếng cổ vũ rầm rộ từ các nam sinh trong lớp: “Ồ——”